Thiên Kim Giả Xé Kịch Bản, Sa Điêu Nằm Vẫy Đuôi

Thiên Kim Giả Xé Kịch Bản, Sa Điêu Nằm Vẫy Đuôi

Cập nhật: 27/12/2024
Tác giả: Lê Yểu Yểu
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,337
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Tiểu thuyết
Truyện Sủng
Hiện Đại
Dị Năng
Hài Hước
Nữ Cường
Xuyên Sách
     
     

Đến giờ là phải ăn cơm, quả nhiên trẻ con rất phiền phức.

Trì Thiển đã chọn xong nhà hàng, thư ký Chung cũng đã sắp xếp xe và phòng riêng, bây giờ chỉ cần đi qua là được.

Trân Tu Phủ.

Nơi này là nhà hàng sang trọng bậc nhất thành phố, lượng khách có hạn, người có thể ra vào nơi này không phải quyền cao chức trọng thì cũng là giàu có, hơn nữa tính riêng tư rất cao.

Tổng giám đốc tự mình đến tiếp đón Trì Lệ Sâm và Trì Thiển, dẫn hai ông cháu đến phòng riêng tốt nhất.

Ăn được một nửa, Trì Thiển ra ngoài đi nhà vệ sinh, tình cờ gặp Cố Họa cùng gia đình ở hành lang.

Thật là oan gia ngõ hẹp.

"Thiển Thiển, sao cô lại ở đây?" Cố Họa dịu dàng hỏi: "Có phải hết tiền rồi, đến đây làm thêm đúng không? Hôm qua cô gây họa rồi chạy mất, không phải không mang theo thứ gì chứ?"

Trì Thiển: "Ồ, cô nói mấy thứ rác rưởi đó à, tôi luôn cảm thấy rác rưởi ở trong bãi rác thì tốt hơn.

"

"Con tiện nhân này, thật sự là uổng công chúng ta nuôi dưỡng mày một thời gian, sớm biết vậy còn không bằng nuôi chó!

" Cố phu nhân nghiến răng nghiến lợi.

"Hóa ra bà thích chó, chả trách bắt chước tiếng chó sủa giống y như thật, ha ha ha!

" Trì Thiển không chút khách khí cười to.

Chủ tịch Cố mặt mày sa sầm: "Mày quả thực không biết sống chết! Tao muốn xem mày sống ra sao khi quay về cái nơi xấu xí đó, đừng có mà khóc lóc cầu xin bọn tao nữa!

"

"Đúng là nực cười, trở về Trì gia làm người, dù sao cũng tốt hơn ở cùng một lũ không bằng cầm thú. Chủ tịch Cố, ông nói có đúng hay không?"

"Con mẹ nó mày...

.

" Chủ tịch Cố tức giận đá một cước về phía Trì Thiển.

Lúc này nhân viên phục vụ đẩy xe đi ngang qua, Trì Thiển nhanh chóng né sang một bên.

"Rầm" một tiếng, chủ tịch Cố đá một cú vào xe, gãy xương kêu lên thảm thiết.

Cố phu nhân sợ hãi biến sắc: "Lão gia, ông không sao chứ! Eo của ông.

.

.

"

"Trì Thiển, cô quá đáng rồi!

" Cố Họa với vẻ mặt chính trực che chắn trước mặt bố mẹ: "Bố mẹ dù sao cũng nuôi dưỡng cô, sao cô có thể vô lương tâm như vậy? Có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đây này!

"

Chủ tịch Cố nhịn đau cảm động không thôi, đây mới là con gái ruột của ông ta, không phải đứa con hoang Trì Thiển kia.

Trì Thiển cười lạnh một tiếng, bưng bát canh nóng "xoẹt" một cái hất thẳng về phía ba người Cố gia.

Cố Họa vội vàng trốn ra sau lưng Cố phu nhân và chủ tịch Cố.

Nước canh màu sẫm đổ lên người bọn họ, bộ quần áo đắt tiền lập tức biến thành rác rưởi.

Trì Thiển cười ha hả: "Tôi khuyên các người sau này tốt nhất đừng kiêu ngạo trước mặt tôi, nếu không đừng trách tôi không khách sáo!

"

Nói xong Trì Thiển xoay người rời đi.

Còn không quên dặn dò nhân viên phục vụ lát nữa đến tìm cô thanh toán tiền bồi thường thiệt hại.

Hành lang náo loạn, Cố phu nhân mắng chửi ác độc, chỉ hận lúc trước không bóp chết Trì Thiển.

Tổng giám đốc nhận được tin tức đến xử lý hậu quả, tiện thể đuổi ba người Cố gia ra ngoài.

Ba người Cố gia đứng ở bên ngoài nhà hàng, ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía họ, mặt mũi nóng rát.

"Chúng ta là khách VIP ở đây, sao ông ta dám vô lễ như vậy!

" Cố phu nhân tức giận.

Chủ tịch Cố nhận ra điều gì đó: "Trì Thiển vừa đi tổng giám đốc liền.

.

. Họa Họa, con ở Trì gia lâu như vậy, Trì gia chẳng lẽ có nhân vật lớn nào sao?"

Cố Họa lắc đầu: "Không có, chỉ là gia đình bình thường, mấy người cậu cũng rất bất tài. Chắc là trùng hợp.

"

Cô ta không tin, cũng không muốn tin sau khi Trì Thiển rời khỏi Cố gia có thể sống tốt hơn cô ta.

Vậy chẳng phải những gì cô ta cố gắng để trở về Cố gia, đều trở thành trò cười sao?

Trì Thiển trở lại phòng riêng, càng nghĩ càng thấy không đúng.

Vừa rồi khi đến gần Cố Họa, cô nghe thấy một giọng nói máy móc, nói: "Nhiệm vụ nghiền ép nữ phụ, cướp đoạt khí vận thất bại, ký chủ sắp phải nhận hình phạt".

Không phải là âm thanh hệ thống của Cố Họa đấy chứ?

Không ngờ nữ chính lại được ưu ái như vậy, còn có thể thông qua làm nhiệm vụ để cướp đoạt vận may của cô.

Tư duy của Trì Thiển lập tức thông suốt.

Chỉ cần đến gần Cố Họa là có thể nghe thấy âm thanh của hệ thống, vậy chẳng phải cô có thể biết trước được Cố Họa muốn làm gì, để đối phó sao?

Điều kiện tiên quyết là cô phải ở gần Cố Họa, vượt quá một khoảng cách nhất định thì không nghe được.

Buổi tối, Trì Thiển mệt mỏi ngủ thiếp đi trên xe, Trì Lệ Sâm cõng cô về phòng.

Trì Lệ Sâm nhìn cổ tay còn hơi sưng của cô, lại nhớ đến vẻ mặt kiên định khi con bé lao về phía ông.

Trái tim trong lồng ngực cứng ngắc nhiều năm, dường như ấm lại một chút.