Đúng lúc này, Trì Thiển đang ngủ mơ đột nhiên giơ cao hai tay: "Hải Yến! Lôi Điện! Xin hãy ban cho con sức mạnh, nướng nam nữ chính chín đi!
"
Trì Lệ Sâm: "...
.
"
Tuy là một đứa ngốc, nhưng cũng là một đứa ngốc có lòng thành.
Ra khỏi phòng, Trì Lệ Sâm gọi quản gia Nam tới: "Điều tra rõ ràng mọi chuyện Trì Thiển đã trải qua trong mười lăm năm ở Cố gia rồi nhanh chóng báo cáo cho tôi. Còn nữa, tìm cho tôi một quyển sách.
"
"Vâng, thưa tiên sinh, xin hỏi ngài muốn tìm sách gì ạ?"
"Cẩm nang nuôi dạy con cái.
"
"?"
Cuối tuần trôi qua, cổ tay Trì Thiển đã gần như khỏi hẳn, phải đi học.
Sáng sớm thức dậy, cô đã rầu rĩ.
Trì Lệ Sâm thấy thời gian không còn sớm, giục cô: "Ăn nhanh lên, muộn học bây giờ.
"
Ông vừa nói vừa chỉnh lại cà vạt, lần đầu tiên đưa cháu đi học, có chút không quen.
Trì Thiển ủ rũ: "Ông ngoại, hôm nay cháu có thể không đi học được không? Cháu thấy khó chịu quá.
"
"Sao vậy? Cháu thấy không khỏe ở đâu à?"
"Cháu vừa nghĩ đến việc bài tập còn chưa làm là không thở nổi.
" Trì Thiển yếu ớt ôm ngực.
Trì Lệ Sâm nhíu mày: "Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, cháu còn chưa làm bài tập? Bình thường cháu thi được bao nhiêu điểm?"
"Điểm tối đa ạ, không tin ông xem bài thi trước đây của cháu này.
"
"Không làm bài tập cũng có thể đạt điểm tối đa?"
"Đó là vì cháu có kỹ năng lấy điểm đặc biệt.
"
"Cái gì?"
Trì Thiển đặt đũa xuống, hai tay đưa lên như đang gom gì đó rồi áp vào đầu, miệng lẩm bẩm: "Tôi yêu điểm, điểm yêu tôi, điểm số ào ào đến.
.
.
"
Trán Trì Lệ Sâm giật giật, người nhà họ Trì ai nấy đều là tinh anh trong các ngành nghề, sao lại xuất hiện một đứa ngay cả thi cũng phải làm phép thế này?
Con bé này cứ tiếp tục như vậy chắc chắn sẽ bị đuổi học.
"Nhưng mà cháu cũng không phải lúc nào cũng dùng chiêu này.
"
Nói xong, Trì Thiển lấy một cái mai rùa đặt lên bàn: "Bài kiểm tra lần trước, cháu dựa vào cái này, phần trắc nghiệm đạt điểm tuyệt đối.
"
Cô lắc lắc cái mai rùa, miệng lẩm bẩm: "Nói cho ta biết hôm nay có mưa không?"
Tất cả các đồng xu rơi ra đều úp xuống, cô liền nói: "Ông ngoại, hôm nay trời mưa, nhớ mang theo ô nhé!
"
Trì Lệ Sâm: ".
.
.
"
Thi cử không phải dựa vào làm phép thì là bói toán, rốt cuộc điểm tối đa của cô bé này từ đâu mà có?
Chẳng lẽ ông trời đặc biệt ưu ái những đứa ngốc nghếch?
Thấy cô vẫn còn đang nghịch cái mai rùa, Trì Lệ Sâm không nhịn được nữa: "Cháu không ăn thì thôi, đi học ngay cho ta.
"
"Vâng ạ.
"
Ăn sáng xong, Trì Lệ Sâm đưa Trì Thiển đến trường Lăng Thủy - ngôi trường mà cô đang theo học.
Ngôi trường này nổi tiếng là trường tư thục dành cho giới thượng lưu ở thành phố Phù Quang, học phí mỗi năm cao ngất ngưởng, học sinh trong trường phần lớn đều là con nhà giàu có.
Đặc biệt là bốn gia tộc Cố, Lăng, Hạ, Từ.
Đến trường, Trì Thiển mới nhớ ra hôm nay trường tổ chức cho học sinh đi dã ngoại, tất cả cùng đi bằng xe buýt sang trọng.
Trì Thiển vừa lên xe, những người vốn đang cười nói rôm rả bỗng im bặt, nhìn cô với ánh mắt thương hại.
"Trì Thiển, cậu ổn chứ? Nghe nói cậu bị nhà họ Cố đuổi ra khỏi nhà rồi, bọn họ thật quá đáng, chẳng còn chút tình nghĩa nào.
"
"Đúng vậy, sống với nhau từng ấy năm, dù sao cũng nên có chút tình cảm chứ!
"
"Cố Họa thì tốt đấy, nhưng người nhà họ Cố quá nhẫn tâm với cậu.
"
"Bây giờ nếu cậu không có chỗ ở có thể đến nhà tớ, phòng tớ rất rộng!
"
Mọi người thi nhau bày tỏ sự quan tâm đến Trì Thiển, còn hiến kế cho cô.
Trì Thiển chưa kịp đáp lời, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ cuối xe: "Loại người giả mạo như cô ta có gì đáng thương chứ? Thương hại cô ta còn hơn thương hại Cố Họa, người đã bị cướp mất mười mấy năm sống trong nhung lụa.
"
"Trì Thiển, tôi vừa thấy cô đi xe của một người đàn ông đến đấy, chắc là cùng đường hết cách, không có tiền tiêu nên mới phải đi bán thân nhỉ?"
"Haha, đừng nói thế, loại người còi cọc như cậu ta ai thèm để ý chứ.
"
Những lời lẽ chua ngoa ấy là của những người quen biết Trì Thiển.
Họ cùng lớn lên với cô, là bạn bè trong cùng một nhóm.
Cũng giống như Lăng Càn, sau khi gặp Cố Họa, bọn họ như thể bị tẩy não, ai cũng quay ra chống đối cô.
Ác ý từ những người quen biết luôn là lưỡi dao sắc bén nhất, khiến người ta đau đớn tột cùng.
Bởi vì họ biết rõ phải đâm vào đâu để gây ra vết thương sâu nhất.
Trì Thiển không phải người dễ bắt nạt, cô thản nhiên hỏi: "Cậu am hiểu giá cả thị trường thế cơ à? Chẳng lẽ hiện tại đang làm việc bên cạnh đại gia nào nên mới rõ ràng chuyện này như vậy?"
"Cậu nói linh tinh cái gì đấy!
?" Hạ Phương Tri đập mạnh vào lưng ghế: "Tin tôi đánh chết cậu không!
"
Trì Thiển: "Trên răng cậu dính rau kìa.
"