Người hầu ghìm cương ngựa: “Thiếu gia, chúng ta đến rồi.
”
Trong xe không có tiếng đáp lại, ngược lại dường như nghe thấy tiếng “húp sụp húp sụp”.
Tên người hầu lại gọi một tiếng, mới nghe thấy Phùng Uyên hắng giọng nói: “Thôi, không đi nữa, về nhà.
”
Lại không đi nữa?
Lúc này lúc khác một ý, toàn là hành hạ người hầu.
Phùng Uyên ngây người nhìn chiếc bát trống không, hắn vậy mà đã ăn hết cả hoành thánh lẫn nước canh, còn chiếc bánh kẹp thịt cũng chỉ còn lại một tờ giấy dầu trống rỗng.
Thật sự quá ngon, hắn vốn định chỉ nếm thử một miếng, nhưng lại hoàn toàn không thể dừng lại được.
Câu nói “Cho không ta cũng chẳng thèm ăn” vẫn còn văng vẳng bên tai.
Phùng Uyên cảm thấy mặt mình hơi đau.
Hỏng rồi, hắn e cũng trúng độc.
Ôn Trọng Hạ ước lượng doanh thu bán hoành thánh thịt tươi hai ngày nay, so với trước kia mỗi ngày lại kiếm thêm được khoảng trăm văn, đợi đến mai khi tất cả học sinh nghỉ lễ xong quay lại, có lẽ còn nhiều hơn.
Thời tiết hiện tại không nóng không lạnh vừa đẹp, nhưng thêm một hai tháng nữa, khí hậu Trung Nguyên nóng lên, vừa nắng vừa oi bức, đứng dưới trời nắng chang chang bày hàng sẽ rất khổ sở.
Nàng phải nhanh chóng tích cóp tiền, cố gắng sớm ngày mở được một tiệm ăn nhỏ.
“Tiểu nương tử, cho lão phu một bát hoành thánh, thêm một phần bánh bao kẹp thịt.
” Một lão ông tóc bạc phơ đứng trước quầy hàng, vẻ mặt thích thú.
Thấy gương mặt quen thuộc của lão ông, các học sinh giật mình, ào ào đứng dậy hành lễ: “Tôn tiến sĩ”“Tiến sĩ hảo”.
Ôn Trọng Hạ hơi ngạc nhiên, nhanh chóng chỉnh đốn lại thần sắc: “Tiến sĩ, ngài ngồi đợi một lát, lập tức sẽ xong.
”
“Không gấp.
”
Tôn tiến sĩ đi về phía bàn ăn, một học sinh vội ăn nốt hai cái hoành thánh còn lại, vỗ vỗ ghế, nhường chỗ cho ông.
“Tiến sĩ, mời ngài ngồi.
”
Tôn tiến sĩ cũng không khách khí, vén áo ngồi xuống, và xua tay với những học sinh đang đứng: “Đừng đứng nữa, đều ngồi xuống ăn đi.
”
Ông là người không chịu ngồi yên, bình thường hay một mình đi dạo trên phố, xem xét đời sống dân tình, lần này tình cờ đi đến cổng Thái Học, nhớ đến món bánh thanh đoàn đã ăn hôm nọ, bèn lại đây xem thử.
Ngồi cạnh một vị tiến sĩ, các học sinh đều ngồi ngay ngắn, không dám ríu rít nữa.
Tôn tiến sĩ cười nói: “Hôm nay ta cũng giống các ngươi, chỉ là một thực khách, đừng xem ta là tiên sinh, cứ thoải mái, muốn ăn thế nào thì ăn.
”
Lời này vừa ra, lưng các học sinh đang căng thẳng cũng hơi thả lỏng, nào ngờ câu tiếp theo của ông lại nghiêm túc: “Ngày mai là khai giảng, bài tập của các ngươi đã làm xong chưa?”
Tay các học sinh đang cầm thìa lập tức cứng lại giữa không trung.
Tiến sĩ, ngài đây không phải là nói cứ bình thường sao?
Còn để cho người ta ăn cơm ngon hay không?
Tôn tiến sĩ thấy vậy cười lớn: “Các ngươi a, tâm tính này còn cần tôi luyện, giật mình thon thót thế này không được, phải học được thái sơn sụp đổ trước mặt mà sắc mặt không đổi.
”
Các học sinh thầm nghĩ, nói thì dễ, bài tập chưa làm xong bị phạt chẳng phải là ngài sao?
Ôn Trọng Hạ lặng lẽ nghe, trong lòng thầm cười, vị lão tiên sinh này khác với tiến sĩ trong tưởng tượng của nàng, lại là một lão nhân hài hước.
Nàng nhanh nhẹn bưng hoành thánh và bánh bao kẹp thịt đến trước mặt ông.
Tôn tiến sĩ trước tiên quan sát hai giây, rồi nhắm mắt ngửi mùi, cuối cùng mới cầm thìa, thưởng thức hồi lâu mới nói: “Không tệ, không tệ, tươi ngon, trơn mượt, lão phu chuyến này đến thật đáng giá.
”
“Được tiến sĩ khen ngợi, là vinh hạnh của ta.
” Ôn Trọng Hạ tươi cười rạng rỡ.
Tôn tiến sĩ thấy nàng ung dung tự tại, không kiêm tốn cũng không kiêu ngạo, hoàn toàn không có vẻ căng thẳng, trong lòng không khỏi tán thưởng.
Ôn Trọng Hạ tiếp tục đi tiếp đón những khách hàng khác, Tôn tiến sĩ ăn được một nửa, nhìn quanh, thấy phía sau quầy hàng có một tiểu nam đồng ngồi trên ghế đẩu, cầm một quyển sách lắc đầu ngoáy mồm, lẩm nhẩm đọc.
Trước mặt cậu bé đặt một chồng đồ ăn, hình dài màu vàng kim, xếp thành hình núi nhỏ.
Nam đồng đọc vài câu, lại cầm một miếng, cắn ra bên trong màu trắng, ăn ngon lành.
Có học sinh cũng nhìn thấy, cười nói đùa: “Ôn nương tử, còn mở bếp riêng cho đệ đệ à?”
“Ta chỉ có một đệ đệ này, không mở cho nó thì mở cho ai.
” Ôn Trọng Hạ không quay đầu lại cười nói.
Ôn Mạnh Đông từ nhỏ thân thể đã yếu ớt, nàng luôn muốn cho cậu bé bổ sung thêm dinh dưỡng, tăng cường thể chất. Hôm qua vừa hay mua được một lọ sữa bò nhỏ ở chợ, bèn làm món sữa chiên, sữa bò thêm đường, bột năng nấu thành hồ sữa sền sệt, để nguội cắt thành miếng dài.