Thiên Tai Ập Đến: Ở Phó Bản Nhặt Ve Chai

Thiên Tai Ập Đến: Ở Phó Bản Nhặt Ve Chai

Cập nhật: 23/06/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 35
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Nữ Cường
Mạt Thế
  
  

Đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên đúng giờ, Kỷ Hòa từ trên giường tỉnh lại, cô trở mình, mở to mắt trừng mắt nhìn nóc nhà ngơ ngác một lúc lâu mới ngồi dậy xuống giường, thay đổi quần áo, tìm đại một cái bánh mì bắt đầu ăn.

Ngày hôm qua cô mới đi vào cơ thể này, lúc đó cơ thể đã sốt cao đến bốn mươi độ, cô cố gượng dậy uống một viên thuốc hạ sốt mới mơ mơ màng màng ngủ mất.

Giấc ngủ này của cô cũng chẳng thoải mái gì, nửa đường giật mình dậy rất nhiều lần, buổi tối còn nằm mơ thấy ác mộng, rất kỳ lạ, thế giới sụp đổ.

Lúc cô mở mắt ra, có cảm giác giống như đã qua mấy đời.

Nguyên thân là một học sinh cấp ba mười tám tuổi, trên đường cha mẹ chạy về ăn sinh nhật mười tám tuổi của cô thì đã xảy ra tai nạn xe cộ qua đời, cô chịu không nổi kích thích này, xử lý xong tang lễ cho cha mẹ, mắc phải bệnh trầm cảm, phải nghỉ học.

Ngày hôm qua là ngày thứ năm cô sốt cao bốn mươi độ, cô không chịu đựng được, sốt cao đến mất đi tính mạng.

Cho nên Kỷ Hòa đã xuyên không đến nơi này.

Kiếp trước cô là một đứa trẻ mồ côi, tính cách vẫn coi như khá đơn độc, coi như là một người có tư tưởng ích kỷ tiêu biểu, sau khi phát hiện được mình có được không gian, phản ứng đầu tiên chính là cô sắp phát tài rồi.

Sau khi biết được điều kiện cần để thăng cấp không gian, cô lập tức vội vàng chạy đến bờ biển thu thập nước biển để thăng cấp không gian, cho nên quyết định bấm bụng thuê một chiếc xe chạy thẳng đến bờ biển.

Ai ngờ tên tài xế kia lại là một người yêu đương mù quang, vừa lái xe vừa gửi voice trò chuyện với bạn gái.

Chờ Kỷ Hòa phát hiện đằng trước có xe, tình hình không ổn lắm thì tài xế đã không phản ứng kịp nữa, theo bản năng đánh tay lái để cô ngồi ở ghế phụ chết thay để bảo vệ tính mạng anh ta.

Nghĩ đến đây, Kỷ Hòa thở dài.

Có người tốt nào vừa mới lấy được không gian là ngủm ngay hôm sau thế này không?

Rõ ràng là muốn làm cô chết không nhắm mắt mà.

Trong lòng nghĩ như thế, động tác của cô cũng không chậm đi chút nào, nhanh chóng cắn vài miếng ăn xong bánh mì, thu hành lý đã chuẩn bị sẵn vào không gian, sau đó mới chạy ra ngoài đi bắt tàu điện ngầm, xuất phát đến nhà ga.

Tạm thời cô không dám ngồi xe taxi nữa, đi ngồi tàu điện ngầm chắc sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?

Ngày hôm qua sau khi cô hạ sốt, đã xác nhận tình hình cơ bản rồi.

Tin vui là không gian cũng chạy đến đây chung với cô.

Tuy rằng vẫn cứ là trạng thái như lúc đầu, chia thành hai phần trái phải, bên trái là một mảnh đất đen, bên phải là một căn phòng trống, diện tích không gian của hai bên chênh lệch rất nhiều, không gian gieo trồng có lẽ khoảng hai mươi mét vuông, không gian trữ đồ thì khoảng hơn năm mươi mét vuông.

Lúc trước cô đã thí nghiệm rồi, mảnh đất đen kia có thể trồng trọt cây cối, mà phòng trống thì có thể trữ đồ đạc, hơn nữa thời gian còn bị ngưng đọng lại.

Không gian gieo trồng có một cái biển nhắc nhở, bên trên ghi thời gian cô có thể ở lại trong đó và những thứ cần dùng để thăng cấp.

Hiện tại mỗi ngày cô chỉ có thể đi vào một tiếng đồng hồ, thời gian có thể tích lũy.

Cô không nỡ dùng, chuẩn bị khi nào đi vào trồng trọt sẽ dùng, hiện tại đã để dành được hai tiếng đồng hồ rồi.