Điều kiện để tăng từ cấp một lên cấp hai rất đơn giản, cần nước biển và cát, lại không viết số lượng.
Hiện tại chuyện thăng cấp không gian đã biến thành chấp niệm của cô luôn rồi.
Ngày hôm qua cô bất chấp hôm nay mình có hạ sốt hay không, ngoan cường lôi cái thân xác bị bệnh đi mua vé xe lửa chạy đến thành phố ven biển gần nhất vào bảy giờ bốn mươi phút ngày hôm nay.
Ngồi vào xe lửa, hưởng thụ gió mát của điều hòa, lúc này Kỷ Hòa mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hiện tại chỉ mới hơn bảy giờ sáng nhưng bên ngoài lại nóng như đổ lửa, trên đường đi đến đây, cô cảm thấy mình nóng đến sắp không thở nổi nữa.
Dù sao thì cô cũng vừa mới hạ sốt, cơ thể còn rất yếu, trán Kỷ Hòa liên tục đổ mồ hôi, cô dứt khoát nhắm mắt lại dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi.
Lúc này tiếng mấy cô gái nói chuyện ríu rít ở bên cạnh chui vào trong lỗ tai của cô.
“Nóng chết mất! Hiện tại mới là đầu tháng ba mà thôi, vậy mà đã nóng ngang ngửa tháng tám năm ngoái rồi!
”
“Tớ mới xem thời sự, chuyên gia nói nhiệt độ không khí năm nay có lẽ sẽ hơi nói, nói là mực nước biển lại sẽ dâng lên nữa.
”
“Năm nào mà chuyên gia không nói như thế, cũng không biết nghĩ cách giải quyết.
”
“Trời nóng không tốt sao? Vừa lúc chúng ta có thể mặc váy sớm hơn! Mấy cậu nhìn cái đầm tớ mới mua được nè, đẹp không?”
“Đẹp, đẹp, cậu mua chỗ nào thế?”
Vài người ríu rít bắt đầu nói đến đề tài khác.
Nhưng từ sau khi nghe được chuyện nhiệt độ không khí tăng cao, mí mắt phải của Kỷ Hòa cứ luôn giật mãi không ngừng.
Làm cô muốn ngủ cũng ngủ không được.
Cô không khỏi nhớ đến giấc mơ quái dị mà cô năm mơ được tối hôm qua.
Một đại lục sụp đổ.
Mấy gương mặt vỡ vụn.
Nhưng mà đại lục kia rõ ràng không phải thế giới này.
Suy nghĩ nửa ngày trời, cô cũng nghĩ không ra, đành phải gác sang một bên, lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm dự báo thời tiết dạo gần đây.
Quả nhiên, nhiệt độ đúng là đã cao hơn năm ngoái rất nhiều.
Nếu như là đối với người, chắc chắn sẽ không có ai đi để ý, dù sao thì cũng chỉ là trời hơi nóng một chút thôi, cuộc sống vẫn cứ tiếp tục trôi qua như bình thường mà thôi.
Nhưng Kỷ Hòa thì lại khác.
Cô vừa mới chết đi một lần, cực kỳ sợ chết, hơn nữa hiện tại mí mắt phải lại cứ giật lên điên cuồng, làm trong lòng cô dâng lên dự cảm chẳng lành vô cùng mãnh liệt.
Cô buông điện thoại xuống đùi, xoa ngực, hạ quyết tâm, cho dù có xảy ra ngoài ý muốn hay không thì cô cũng chuẩn bị sẽ mua một ít vật tư để tích trữ.
Cùng lắm thì giữ lại từ từ ăn thôi, dù sao thì bỏ ở trong không gian trữ vật cũng sẽ không bị hư.
Cô hạ quyết tâm xong, bắt đầu âm thầm tính toán tài chính hiện tại của mình và số vật tư cô chuẩn bị mua sắm.
Điều kiện gia đình của nguyên chủ khá bình thường, trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền.
Ngoại trừ căn nhà có sân nhỏ ở vùng ngoại thành, thì cũng chỉ có hơn ba mươi vạn tiền tiết kiệm.
Số tiền tiết kiệm ba mươi vạn này trông cũng không ít, nhưng mà nếu muốn mua đồ thì chỉ e là sẽ không đủ.
Bởi vì tất cả mọi thứ đều là không biết, cô không rõ tai nạn có bùng nổ hay không, cũng không biết chừng nào nó sẽ bùng nổ, càng không rõ sẽ bùng nổ loại tai nạn gì.
Cho nên cô cần chuẩn bị rất nhiều thứ.