Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

Bên ngoài, trời tối như mực, yên tĩnh.

- Đại huynh, sao vậy?

Lông mày Dương Thủ Văn nhíu lại, chợt xoay người nói:

- Không có gì, sao thế, chúng ta có thể vào không?

Tăng nhân kia kiểm tra rõ thân phận của Dương Thụy, nghe thấy câu hỏi của Dương Thủ Văn cũng thanh tỉnh chút, thái độ cũng hiền hòa đi nhiều.

- Nếu là Huyện úy phân phó, hai vị thí chủ vất vả rồi, không biết có gì dặn dò không? Cần phải thông báo pháp sư biết không?

Chùa chiền thời Đường có phương trượng, trụ trì, tăng nhân tiếp khách vân vân.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không trực tiếp gọi những chức này, chỉ lấy danh là ‘pháp sư’.

- Không cần vậy đâu.

Dương Thủ Văn cầm thương, dẫn theo Dương Thụy đi vào sơn môn.

- Pháp sư, chúng ta lần này tới là muốn thỉnh giáo một việc.

- Hả?

- Xin hỏi hôm qua, có thiện nam nào đến dâng hương không?

Ngôi chùa Tiểu Di Lặc tự này ở trong núi, thực ra khách hành hương cũng không phải là nhiều lắm.

Nghe xong lời của Dương Thủ Văn tăng nhân kia ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:

- Không giấu gì thí chủ, chùa chúng ta ở chỗ này hẻo lánh, ngày thường không có người nào đến, hương khói cũng không phải là thịnh vượng. Ngày thường có thể duy trì cũng dựa vào bố thí của người cư sĩ địa phương. Tuy nhiên hôm qua… à, chắc là hôm trước rồi, thực sự là có vài người đến đây tá túc.

- Tá túc?

Tăng nhân gật gật đầu:

- Ngày hôm trước vào chính ngọ, có một thiện nam đến đây nói là muốn ở trong chùa tu hành mấy ngày, còn đưa tiền nhang đèn. Trước kia ở chùa này, mười ngày nửa tháng chưa chắc có người tá túc, nhưng hôm trước lại có hai nhóm người đến đây.

Khi chạng vạng, có ba người nói muốn tá túc.

Tuy nhiên khi đêm đến, bốn người kia không thấy tăm hơi tung tích gì. Ta ngày hôm sau khi quét tước chùa mới phát hiện bọn họ đã đi rồi.

- Bốn người, có thể nhìn ra ai không?

Tăng nhân cười nói:

- Sao lại không nhìn ra? Cách ăn mặc của bốn người vừa nhìn đã biết là Liêu tử.

Liêu tử tử đến đầu tiên nói lưu loát tiếng Quan Thoại, ba Liêu tử tử đến sau dường như là người Đột Quyết… Ừ, chính là người Đột Quyết. Bọn họ nói tiếng Quan Thoại rất gượng gạo, khi lén nói chuyện với nhau sử dụng hình như là tiếng Đột Quyết. Hồi xưa ta đã đi đến phía bắc, có từng quen biết với người Đột Quyết, tuy rằng không thể nói nhưng có thể nghe được ra manh mối.

Người Đột Quyết?

Dương Thủ Văn mày nhăn lại, cảm giác có chút không ổn.

Xung quanh Xương Bình chủ yếu là người Khiết Đan và người Hề, người Đột Quyết không phải là quá nhiều.

Những người Đột Quyết đó ngàn dặm xa xôi chạy tới vì giết một người sao? Chuyện này, dường như không có đơn giản như vậy.

Hắn nhìn thoáng qua Dương Thụy lại thấy Dương Thụy đang nhàm chán đánh giá chùa.

Rất hiển nhiên, y cũng không nghe ra được vấn đề gì ở chỗ này.

Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, trầm giọng nói:

- Liêu tử đi một mình ngủ ở chỗ nào? Ngày đó có hành động gì khác thường không?

- À, gã ngủ ở sương phòng bên kia.

Tăng nhân chỉ tay, giải thích nói:

- Tệ tự quá nhỏ, tuy nhiên trước sau lưỡng tiến.

Sau khi Liêu tử kia đến, ngay từ đầu ở sương phòng kia, không thấy động tĩnh gì. Sau đấy ba Liêu tử kia đến, gã liền đi đến bảo điện Đại Hùng, mãi cho tới khi bài giảng buổi tối chấm dứt mới trở về sương phòng, sau đó thì không có động tĩnh gì… ngày hôm sau ta phát hiện trong phòng đã không còn ai nữa, hơn nữa rất sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết gì, ta còn tưởng rằng gã tạm thời đi rồi.

- Pháp sư, chùa của ngươi có bao nhiêu người?

- Thêm cả ta tổng cộng năm người.

Dương Thủ Văn gật gật đầu, chắp tay trước ngực nói:

- Xin hỏi pháp sư, có thể dẫn chúng ta tới thiền phòng xem được không?

- Đương nhiên có thể…tuy nhiên bên trong cũng không có gì đẹp, ngày hôm qua ta đặc biệt quét dọn sạch sẽ rồi.

Tăng nhân vừa nói vừa giơ ngọn nến lên dẫn đường.

Dương Thủ Văn đi ở phía sau, Dương Thụy thì lôi kéo vạt áo của Dương Thủ Văn có chút khẩn trương.

Thiện phòng kia như lời nói của tăng nhân, rất sạch sẽ.

Bên trong cũng không có đồ dùng gì cả, chỉ có một tấm chiếu và một cái bồ đoàn.

Tăng nhân nói:

- Người tu hành tới nơi này thì đại bộ phận yêu cầu không cao, cho nên không có trang bị đồ dùng gì.

Dương Thủ Văn gật đầu, ánh mắt lướt qua cả thiền phòng.

- Pháp sư, có thể dẫn chúng tôi đi bảo điện Đại Hùng xem qua được không?

- Cái này thì…

Tăng nhân ngẫm nghĩ một chút rồi đáp ứng nói:

- Có thể thì có thể, nhưng muốn xin hai vị thí chủ nhẹ một chút, chớ quấy nhiễu Phật Tổ.

- Đó là đương nhiên.

Dương Thủ Văn lập tức đi theo tăng nhân đi tới bên ngoài Đại Hùng bảo điện.

Tăng nhân nhẹ nhàng đẩy cửa chính ra, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Diện tích của bảo điện Đại Hùng không lớn, ở trung tâm thờ tượng Phật Tổ Di Lặc bằng vàng, hai bên vẽ La Hán Bồ Tát.

Dương Thủ Văn cũng không rõ chùa Di Lặc ở huyện Xương Bình trông thế nào, nhưng bảo điện Đại Hùng trước mắt này, so với bảo điện Đại Hùng của Thiếu Lâm Tự trong trí nhớ diện tích nhỏ hơn một nửa.

- Đây là bảo điện Đại Hùng.

- Pháp sư còn nhớ được ngày đó Liêu tử ở trong này làm gì không?

- Cái này thì…

Tăng nhân cười khổ lắc đầu, hạ giọng nói:

- Tiểu tăng thật sự nhớ không rõ lắm.

Ngày đó ta thật ra có từ bên ngoài cửa đi ngang qua một lần, thấy thí chủ đó quỳ lạy ở trước Phật… Ừm, chính là quỳ trong này.

Tăng nhân nói xong liền đi tới trước bồ đoàn, sau đó quay đầu nói với Dương Thủ Văn:

- Về phần gã còn làm cái gì, ta cũng không rõ ràng lắm. Trong chùa hôm đó bởi vì đột nhiên có thiện nam đến đây cho nên mọi người có chút bận rộn, chỉ tới khi bài giảng tối mới đến đây.

- Thí chủ, hay là tìm pháp sư tới, ông ấy có thể biết nhiều hơn một chút.

Dương Thủ Văn từ chối cho ý kiến, chậm rãi đi tới trước tượng Phật, đứng ngay trước bồ đoàn.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn thoáng qua tượng phật Di Lặc bằng vàng, lại cúi đầu nhìn về chỗ bồ đoàn.

Trầm ngâm một lát, Dương Thủ Văn đột nhiên quỳ xuống bồ đoàn, sau đó nằm rạp xuống đất, hai tay mở ra, đầu chạm đất.

Hình như chẳng có gì!

Dương Thủ Văn ngồi thẳng lên, lắc lắc đầu.

Hắn ngẩng đầu, chính là muốn đánh giá tượng Phật kia, bất chợt giật mình một cái lạnh run, trong nháy mắt tóc gáy dựng lên.

Cửa bảo điện Đại Hùng mở rộng ra, ánh trăng xuyên qua cửa chính chiếu vào trong điện, cũng chiếu trên hương án.

Dương Thủ Văn nhìn thấy rõ ràng một bóng người chiếu ở phía trên tượng Phật.

- Nhị Lang, nằm xuống.

Dương Thủ Văn hét lớn một tiếng, sau đó lộn một vòng.

Bên tai chỉ nghe thấy tiếng dây cung vang lên, sau đó truyền đến một tiếng hét thảm.

Dương Thủ Văn đứng dậy, thuận thế quơ lấy đại thương.

Tuy rằng Dương Thụy không biết chuyện gì xảy ra nhưng trong nháy mắt khi Dương Thủ Văn kêu to, y theo bản năng quỳ rạp trên mặt đất, mà tăng nhân kia giờ phút này mở to hai mắt nhìn ra ngoài đại điện, trong mắt càng lộ ra vẻ kinh hãi.

Trên lồng ngực của gã cắm một mũi tên gỗ.

Đuôi tên bằng lông chim ưng lay động, dưới ánh trăng cực kỳ rõ ràng.

- Nhị Lang, nằm úp xuống, đừng nhúc nhích.

Dương Thủ Văn không nói hai lời, cầm thương lên rồi lao ra ngoài bảo điện Đại Hùng. Hắn một chân mới ra cửa thì nghe thấy tiếng dây cung bắn ra, một mũi tên bắn về phía hắn, Dương Thủ Văn giơ thương lên, “phập” một tiếng đánh bay được mũi tên kia.

Đúng lúc này, từ dưới bậc thang ở sân đại điện Bảo Hùng hai bóng đen thoát ra.

Hai tên người Hồ tết tóc xuất hiện trước mặt Dương Thủ Văn, một tên cầm trong tay đại đao, một tên cầm trong tay trường kiếm, một trái một phải giáp công mà đến. Quả nhiên là Liêu tử, Dương Thủ Văn nhờ ánh trăng thấy rõ diện mạo của hai tên Liêu tử.

Tuy nhiên, hắn cũng không có kinh hoảng, chân sau bước ra, thân thể hơi trùng xuống, trong miệng quát một tiếng, đâm ra một thương.

Cái thương Hổ Thôn nhanh như tia chớp, làm tên Liêu tử cầm đao chấn động, gã vội vàng nâng cán đao lên chắn, tai nghe thấy tiếng nổ vang, tên Liêu tử chỉ cảm thấy một cỗ lực cực lớn truyền đến, đại đao trong tay rốt cục cầm không nổi, boong boong rơi xuống đất.

Gã vội vàng lớn tiếng kêu lên, tên Liêu tử còn lại vội vàng tiến lên ngăn cản Dương Thủ Văn.

Lại thấy Dương Thủ Văn đâm ra một thương, sau đó tiến lên, trượt bước chân, xoay mình về phía bảo kiếm, thuận thế lại đâm ra một thương, thương này so với tốc độ của thương trước còn nhanh hơn, làm cho tên Liêu tử cầm đao cũng không thể né tránh, chợt phù một tiếng, thương Hổ Thôn hung hăng đâm vào ngực của tên Liêu tử, một tia máu tươi phun ra tung tóe trên mặt Dương Thủ Văn.

Kẹt!

Tiếng dây cung lại vang lên.

Từ lúc hai tên Liêu tử thoát ra đến khi Dương Thủ Văn ra tay đánh chết một tên trong đó, chỉ khoảng ba lần thở.

Cung tiễn thủ núp trong bóng tối hiển nhiên không nghĩ đến Dương Thủ Văn giỏi như vậy, vội vàng lại bắn thêm một tên, chỉ có điều tâm trạng có chút rối loạn.

Từ trên đại thụ trong viện truyền đến một tiếng kêu gào.

Tên Liêu tử cầm kiếm không đợi Dương Thủ Văn xoay mình, ba bước thành hai từ trong sân nhảy xuống, chạy như bay về phía tường ngoài chùa, Dương Thủ Văn đánh bay mũi tên bắn lén, nhấc chân đạp tên Liêu tử cầm đao dưới mặt đất, rồi xoay người truy kích tiếp.

Tuy nhiên lúc này, tên cung tiễn thủ cũng tỉnh táo lại.

Gã thả người nhảy đến trên tường chùa, bắn ra ba phát dưới trăng, chỉ thấy ba mũi tên như ánh sao bay đến, Dương Thủ Văn không thể không dừng lại lắc mình né tránh, cũng do khoảnh khắc dừng lại này tên Liêu tử dùng kiếm đã nhảy lên bờ tường rồi cùng với cung tiễn thủ nhảy xuống.

Dương Thủ Văn bước nhanh tới trước tường, thương ở trong tay chống xuống đất, thân thể mượn lực bay lên cũng nhảy lên trên đầu tường.

Chỉ thấy ngoài tường sương mù tràn ngập, hai tên Liêu tử đã không còn tung tích.