Trở lại thôn nhỏ, vừa qua khỏi giờ Ngọ.
Dương Thủ Văn đi vào cửa sân, liền nhìn thấy Ấu Nương ngồi ở chính đường ngoài hiên, đưa hai tay chống cầm ngơ ngác xuất thần.
Ngày trước, nhìn thấy Dương Thủ Văn trở về, Ấu Nương đã sớm chào đón.
Nhưng hôm nay nàng vẫn lạnh nhạt, giống như không thấy Dương Thủ Văn, thân mình nhỏ bé uốn éo, chu cái miệng nhỏ nhắn không nhìn Dương Thủ Văn, hình như lại đang giận rồi. Dương thị đang bận rộn ở phòng bếp, nhìn thấy Dương Thủ Văn nhẹ nhàng mở miệng cười nói:
- Đại Lang đã về, chờ một lát cơm trưa xong ngay đây.
- Thím, ta đã nói rồi, đừng gọi ta là Đại Lang.
Hôm qua thật vất vả sửa được lời của Lão Hồ Đầu, lại không nghĩ rằng trong nhà còn có một vị như vậy.
Mỗi lần nghe thấy hai chữ “Đại Lang”, Dương Thủ Văn sẽ cảm thấy bất đắc dĩ, cả người dường như đều trở nên rất tệ.
Dương thị cười nói:
- A…. Suýt nữa là quên mấtchuyện này, sau này ta sẽ chú ý.
- Kêu mười mấy năm Đại Lang thoáng cái sửa đổi, đúng là không dễ dàng cho lắm.
Dương Thủ Văn đem đại thương tựa vào cột trụ hành lang, đi tới bên cạnh Ấu Nương, ngồi xổm xuống cười hì hì nói.
- Ấu Nương sao thế này? Ai khi dễ muội? Nói cho Hủy Tử ca ca giúp muội báo thù...
. Nhìn nè, nhìn nè, cái miệng nhỏ nhắn này cũng có thể treo dế cơm rồi.
- Hừ… Hủy Tử ca ca thật xấu.
- Cái gì?
Ấu Nương bĩu môi, đôi mắt long lanh ầng ậng nước.
- Hủy Tử ca ca đi ra ngoài cũng không nói cho Ấu Nương, Ấu Nương chờ cả buổi sáng liền lo lắng, Hủy Tử ca ca xấu nhất rồi.
Trong lòng Dương Thủ Văn cảm thấy thật ấm áp, ngồi xuống ôm Ấu Nương vào trong ngực.
- Ấu Nương đừng tức giận, Hủy Tử ca ca chỉ đi làm việc, về sau nếu lại có tình huống như thế, nhất định nói cho Ấu Nương, Ấu Nương không cần lo lắng.
- Thật chứ?
- Đương nhiên!
Dương Thủ Văn nói xong, vươn đầu ngón út ra:
- Nào, ngoắc tay.
- Ngoắc tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi.
Ấu Nương dùng âm thanh non nớt nói, khuôn mặt nhỏ nhắn căng cứng chợt nín khóc mỉm cười, lộ ra nụ cười sáng lạn.
- Ấu Nương biết đêm qua cậu đi ra ngoài, liền ngồi ở chỗ này chờ cậu trở về.
Dương thị làm xong công việc trong tay, đứng lên lau hai tay vào chiếc tạp dề vải bông:
- Hủy Tử về sau có thể thì không nên mạo hiểm. Đường núi khó đi, có nhiều sương mù, nếu chẳng may xảy ra chuyện bất trắc, ta cùng Ấu Nương cũng sẽ lo lắng.
Lời của nàng rất nhẹ nhàng, bình thản, nhưng mang theo sự lo lắng sâu sắc.
Cũng khó trách, sống cùng nhau hơn 10 năm, Dương thị đã sớm coi Dương Thủ Văn là người một nhà.
Dương Thủ Văn vội vàng nói xin lỗi:
- Thím yên tâm, sau này ta sẽ cẩn thận.
Hắn quyết định, không nói cho Dương thị và Ấu Nương tối hôm qua ở Tiểu Di Lặc tự gặp phải nguy hiểm. Nếu để cho Dương thị và Ấu Nương biết rằng hắn ở trong chùa bị tập kích, hơn nữa còn giết người, nói không chừng lại sẽ lo lắng, đến lúc đó không thiếu được một chút phàn nàn.
Có nhà, cảm giác thật tốt nha!
Suốt cả đêm căng thẳng, về đến nhà, lập tức cảm thấy thoải mái đi nhiều.
Dương Thủ Văn ăn xong bữa trưa, liền dắt hai con bò, nhanh chóng đi ra cửa. Ấu Nương giống hệt cái đuôi nhỏ theo sát phía sau hắn, vì thế hắn dứt khoát ôm lấy Ấu Nương, cho nàng cưỡi trên lưng bò, càng làm cho Ấu Nương thích thú cười không ngừng.
Vẫn như ngày đó trên dòng suối, vẫn như ngày đó trên sườn núi.
Hai con bò vàng quen đường cũ đi dạo bên khe suối, mà Dương Thủ Văn thì nằm ở trên sườn núi. Giữa mùa thu, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu trên người thực thoải mái. Ấu Nương học Dương Thủ Văn nằm trên cỏ bên cạnh hắn, hai người cùng nhau nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, chỉ thấy mây trắng xa xa. Theo ngọn gió thổi qua núi, rất thoải mái, Dương Thủ Văn cảm thấy cơn mệt mỏi bất chợt ập tới.
Suốt cả đêm không ngủ, hắn quả thực có chút mệt mỏi.
Lúc trước tinh thần căng thẳng, hiện giờ ăn no bụng, đắm chìm trong ánh dương quang, gió nhẹ thổi qua gương mặt, nhất thời cảm thấy sảng khoái không gì sánh được.
***
Như cũ là tòa cung điện nguy nga, xa hoa.
Như cũ là biển lửa, cung nữ, thái giám chạy tất bật khắp nơi.
Tiếng kêu liên tiếp, chợt xa chợt gần. Người phụ nữ thấy không rõ dung mạo lại lần nữa xuất hiện trong tầm mắt cửa Dương Thủ Văn, miệng la lên:
- Phò mã.
Thất tha thất thểu hướng về hắn chạy tới.
.
. Mà ở sau lưng nàng, thanh niên cầm kiếm đột nhiên xuất hiện.
Dương Thủ Văn bất ngờ mở mắt ra, há miệng thở dốc.
- Hủy Tử ca ca, huynh làm sao vậy?
Tiếng nói nhẹ nhàng của Ấu Nương vang lên bên tai, làm cho Dương Thủ Văn phục hồi lại tinh thần.
Hắn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Ấu Nương vẻ mặt lo lắng ngồi ở bên cạnh hắn nhìn hắn.
- Ấu Nương không cần lo lắng, chỉ là gặp một cơn ác mộng.
- Ác mộng đáng ghét, Ấu Nương cũng gặp ác mộng.
Ngữ khí của Ấu Nương mang theo vài phần tức giận, tuy nhiên nhìn nụ cười trên mặt nàng, càng giống như là vì Dương Thủ Văn cũng gặp ác mộng nên có chút vui vẻ.
- Ấu Nương cũng gặp ác mộng hả, mơ thấy cái gì?
Dương Ấu Nương hơi sửng sốt, trong lúc bất chợt lộ ra vẻ mờ mịt, nói khẽ:
- Ấu Nương mơ thấy ca ca không cần Ấu Nương nữa, Ấu Nương một mực gọi to ca ca, nhưng mà ca ca lại không thèm nhìn Ấu Nương, cứ đi về phía trước… Ấu Nương đuổi theo đuổi theo mãi, nhưng Hủy Tử ca ca càng chạy càng xa. Sau đó, sau đó Ấu Nương liền ngã sấp xuống rồi, Hủy Tử ca ca cũng không có tới đỡ Ấu Nương… Hu hu hu hu!
Nói xong, nàng lại khóc lên, nước mắt lã chã rơi.
Bộ dáng nhỏ nhắn ấy thật khiến trái tim Dương Thủ Văn tan nát, vội vàng ôm Ấu Nương vào trong ngực, nhẹ giọng nói.
- Ấu Nương không khóc, Hủy Tử ca ca sao lại không để ý tới Ấu Nương… Mộng đều là trái ngược với sự thật đấy, Hủy Tử ca ca sẽ không bao giờ không để ý tới Ấu Nương, sẽ vĩnh viễn bảo vệ Ấu Nương.
- Nhưng, nhưng mà…
Ấu Nương nức nở, muốn nói điều gì.
Dương Thủ Văn ôm nàng thật chặt trong ngực, nhẹ giọng nói.
- Ấu Nương yên tâm, trên đời này không ai có thể ngăn cản Hủy Tử ca ca bảo vệ Ấu Nương, nếu ai dám khi dễ Ấu Nương, Hủy Tử ca ca tuyệt sẽ không bỏ qua hắn. Yên tâm đi, Hủy Tử ca ca liền ở bên cạnh Ấu Nương.
- Cả đời sao?
- Ừ, cả đời.
Trên mặt của Ấu Nương, lộ ra nụ cười.
Dáng vẻ như hoa lê đẫm nước mưa, quả thực khiến người ta đau xót.
Dương Thủ Văn đảo mắt một vòng, đứng lên hướng về bốn phía nhìn xung quanh.
Ở khoảng cách cách đó không xa, có một khóm hoa dại nở rộ. Hắn chạy tới đem hoa dại hái xuống, lướt nhẹ biến thành một vòng hoa, sau đó chạy về tới đeo lên đầu của Ấu Nương.
- Muội xem, Ấu Nương xinh đẹp như vậy so với những thứ hoa này còn đẹp hơn, Hủy Tử ca ca làm sao có thể không để ý tới Ấu Nương được?
Nghe nói thế, Ấu Nương liền mỉm cười.
Trong ánh nắng, nụ cười của nàng tuyệt mỹ, thật làm cho vòng hoa trên đầu nàng cũng trở nên buồn bã thất sắc…
***
Màn đêm đến.
Đi theo Dương Thủ Văn chạy chơi đùa đến trưa Ấu Nương cũng mệt mỏi rồi, sau buổi cơm tối, liền trở về phòng nghỉ ngơi sớm.
Dương thị vào thu dọn nhà bếp, Dương Thủ Văn thì một mình cầm thương đứng ở trước cái giếng trong sân. Hắn đắm chìm trong ánh trăng ở bên trong, đột nhiên múa thương. Khi cán thương lớn Hổ Thôn ở trong tay hắn, trở nên nhẹ nhàng linh hoạt, phảng phất như có sinh mạng.
Gia gia của Dương Thủ Văn từng là một mãnh tướng, sau lại ẩn cư dưới núi Võ Đang.
Hắn từng ở núi Võ Đang học được kim thiềm dẫn đạo thuật, và truyền thụ cho Dương Thủ Văn. Nghe nói kim thiềm dẫn thuật được một vị đạo sĩ trên núi Võ Đang, ngẫu nhiên vào lúc Kim thiền ăn trăng, vì thế sáng chế ra thuật thổ nạp dẫn đạo này.
Chín lộ Cửu tử liên hoàn thương Dương Đại Phương truyền thụ, sát pháp cường mãnh đến cực điểm.
Nhưng bởi vì thương pháp quá mức cường mãnh, sát khí quá nặng sẽ tạo thành nhiều nội thương, thế cho nên khó có thể sống lâu. Kim thiềm dẫn đạo thuật, chính là dựa vào trung hóa lực cương mãnh này. Theo Dương Thủ Văn, cái gọi là kim thiềm dẫn đạo thuật ở hậu thế kỳ thật chính là thuật thổ nạp nội gia. Mười bảy năm qua, hắn đần độn, dưới sự dìu dắt của Dương Đại Phương, đem Kim thiền dẫn đạo thuật và Cửu tử liên hoàn thương hòa làm một thể, càng khiến cho thương pháp vốn cương mãnh lại thêm vài phần âm nhu tàn nhẫn.
- Hảo thương pháp!
Ngay lúc Dương Thủ Văn đem thể xác và tinh thần đắm chìm trong thương pháp, chợt nghe một tiếng khen ngợi.
Hắn vội vàng thu thương xoay người nhìn lại, chỉ thấy trước cửa xuất hiện hai người, một là Dương Thừa Liệt và một tráng hán.
Tráng hán kia, Dương Thủ Văn không xa lạ gì.
Trên thực tế ban đêm ở Tiểu Di Lặc hắn đã gặp qua, chính là trợ thủ của Dương Thừa Liệt, Bộ đầu bộ Tập của Xương Bình huyện - Quản Hổ.
Quản Hồ và Dương Thủ Văn cũng tương đương nhau, xấp xỉ 175cm.
Y hình thể tráng kiện chắc nịch, râu quai nón mọc đầy mặt, tướng mạo có chút hung ác.
Dương Thừa Liệt trong mắt chợt toát vẻ tán thưởng, chỉ có điều trên mặt lại bình tĩnh như nước, dường như cũng không để ý thương thuật của Dương Thủ Văn.
- A Lang tại sao không đề cập tới trước, thông báo một tiếng, trong bếp cũng không có gì đãi khách.
Dương thị vội vàng chào đón, trên mặt lộ vẻ sợ hãi.