- Huyện tôn đến ư?
Dương Thụy không khỏi vô cùng khẩn trương, theo bản năng quay lại liếc nhìn Dương Thủ Văn một cái.
Lúc này người nhà Dương phủ mới để ý tới sự hiện hữu của Dương Thủ Văn, sắc mặt không khỏi hơi biến đổi, liền vội vàng khom người nói:
- Tống An ra mắt Đại Lang.
Tống An này là nô bộc do mẫu thân của Dương Thụy mang đến.
Mẹ của Dương Thụy, xuất thân gia đình tiểu hộ tiểu môn ở Xương Bình, tương tự với thổ tài chủ.
Tống gia lập nghiệp dựa vào buôn bán những món hàng thôn quê, không có thực lực gì. Năm đó Dương Thừa Liệt ngẫu nhiên từng giúp ngoại tổ phụ của Dương Thụy một việc nhỏ, sau đó ngoại tổ phụ của Dương Thụy ra sức vun vén cho con gái của mình, thành công gả con gái vào Dương gia.
Dựa vào thân phận Huyện úy của Dương Thừa Liệt, Tống gia cũng dần dần nước lên thì thuyền lên.
Tuy nhiên, mấy năm trước khi ngoại tổ phụ của Dương Thụy ốm chết, mấy con trai của Tống gia tranh đoạn tài sản, gây xôn xao dư luận. Tống thị cũng bởi vậy mà cảm thấy thất vọng, dần dần bất hòa với Tống gia. Mặc dù thỉnh thoảng có qua lại, nhưng cũng không còn thân thiết nữa.
Tống An, là gia nhân mà Tống thị mang theo. Dương Thủ Văn có thể cảm giác được, trong ánh mắt của ông ta có ý đề phòng, thậm chí là thù địch.
Nhưng hắn cũng không thèm để ý, thậm chí cũng không liếc nhìn Tống An một cái, chỉ trầm giọng nói:
- Cha ta đâu? Ông ấy khỏe chứ?
Liên quan đến chuyện của Dương gia, Dương Thụy rất rõ ràng. Thật ra, Tống thị không hề có ý thù địch gì với Dương Thủ Văn. Tổng thể mà nói, Tống thị thuộc loại phụ nữ xuất thân con cưng trong nhà, tính tình cũng khá dịu dàng, không thích tranh đấu.
Có điều Dương Thừa Liệt góa vợ nhiều năm, mà Tống thị cũng đã gả vào Dương gia nhiều năm, nhưng vẫn không được phù chính (từ thiếp lên làm vợ), dĩ nhiên sẽ có người của Tống gia bất mãn, càng âm thầm gây chia rẽ liên tiếp.
Dương Thanh Nô, cũng chính là con gái của Tống thị, muội muội của Dương Thủ Văn, có ý căm ghét hắn cũng chính vì nguyên nhân này.
Trước đây Dương Thụy cũng như thế, nhưng sau một lần bị Dương Thủ Văn dạy dỗ một trận thì thái độ đã thay đổi.
- Đại huynh, xin mời đi theo đệ.
Dương Thụy vội vàng ra hiệu Tống An tránh ra, dẫn Dương Thủ Văn đi vào cửa chính.
Dương phủ, phân viện lạc tam tiến tiền – trung - hậu.
Dương Thụy dẫn theo Dương Thủ Văn đi dọc theo hành lang dài, đi vào một căn phòng trung tiến.
- Đại huynh thứ tội, nếu Vương huyện tôn đã đến, chỉ sợ cha không thể lập tức gặp huynh được. Xin đại huynh ở trong này chờ một lát.
- Mạt Lỵ đâu?
- Ồ, Mạt Lỵ ở trong viện hậu tiến ạ.
Dương Thụy vội giải thích:
- Từ sáng sau khi gặp chuyện không may, Mạt Lỵ luôn đi bên cạnh cha, cho nên ở hậu viện bảo vệ cho cha.
- Như vậy rất tốt.
Dương Thủ Văn kéo áo ngồi xuống, ra hiệu Dương Thụy cũng ngồi.
- Nhị lang, trước đó trên đường ta còn chưa hỏi kỹ càng. Lúc này nếu huyện tôn đã tới, đệ hãy kể lại cho ta tỉ mỉ chuyện đó, để khi ta gặp cha cũng có thể có chuẩn bị.
Dương Thụy vội vàng ưng thuận, bắt chước Dương Thủ Văn kéo áo ngồi xuống, kể lại tỉ mỉ chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Hoá ra, sau khi Dương Thừa Liệt trở lại Xương Bình dưỡng thương hai ngày. Trong hai ngày này, ông đã thả chứng cứ tin tức trong tay ra nhưng lại không thấy hung thủ có bất kỳ động thái gì.
Từ lúc Dương Thừa Liệt đi Cô Trúc, đến khi ông về nhà dưỡng thương vài ngày, trong nha môn vẫn do Quản Hổ quản lý. Dương Thừa Liệt thấy Quản Hổ trực mấy ngày liền, cảm thấy y rất vất vả, vì thế thương thế vừa chuyển biến khá lên đã đến nha môn tiếp nhận công việc thay cho Quản Hổ.
Liên tiếp vài ngày đều bình an vô sự, cũng làm cho Dương Thừa Liệt buông lỏng cảnh giác.
Ai ngờ vào giờ Dần sáng nay, tức là thời điểm trời tối trước khi bình minh một thời gian ngắn, một đám tặc đột ngột xâm nhập vào huyện nha. Những người này xuất hiện hết sức bất ngờ, sai dịch huyện nha thậm chí chưa kịp có phản ứng đã bị tử thương thê thảm và nghiêm trọng. Dương Thừa Liệt vội vàng ứng chiến, lại bị vài tên bịt mặt bao vây tấn công, suýt nữa mất mạng tại chỗ. Cũng may mắn hôm nay ông dẫn theo Dương Mạt Lỵ đi theo, thời điểm phát sinh nguy hiểm, Dương Mạt Lỵ đột nhiên giết ra, cũng đã giết chết hai tên trong đó.
Đám tặc cảm thấy tình huống không ổn, lập tức phóng hỏa thiêu huyện nha.
Đợi dân tráng nghe tin tới nơi, toàn bộ một phần ba trước huyện nha đã bị biển lửa nuốt trọn.
Đám tặc này thừa dịp đang hỗn loạn đã rút khỏi huyện nha, sau lại bị dân tráng truy đuổi theo, nhưng chẳng những họ không đuổi kịp, còn bị chết ba người.
Dương Thụy kể xong, trên mặt lộ vẻ oán hận.
- Đáng giận nhất là hôm nay đệ không trực ở nha môn, nếu không sao cha lại bị thương được cơ chứ.
Nói hay, cứ làm như ngươi ở nha môn thì cha sẽ không bị thương vậy. Trong lòng Dương Thủ Văn cười nhạo, tuy nhiên không mở miệng châm chọc. Hắn nhận ra, Dương Thụy thật sự hối hận. Bất kể bản lĩnh của y thế nào, nhưng lòng hiếu thuận này lại rất chân thành.
Hắn đang định nói, chợt nghe bên ngoài có thanh âm vọng tới.
- Nói ngươi như là vạn nhân địch, đến lúc gây chuyện không tốt lại còn liên lụy cha.
Còn chưa nói hết, một cô bé đã từ ngoài cửa đi vào. Cô bé này nhìn tương đương Ấu Nương, nhưng thấp hơn một chút, khuôn mặt tròn tròn, mang theo vài nét ngây ngô.
Cô bé đi tới, nhìn Dương Thủ Văn, nói lớn tiếng:
- Dương Thụy, sao huynh lại dẫn hắn đến đây?
- Thanh Nô, muội làm gì vậy?
Dương Thụy nhăn mày lại, hơi không vui nói:
- Đại huynh là do cha bảo ta gọi đến. Muội gặp đại huynh sao lại ăn nói như thế.
- Hừ, đại huynh cái gì, quanh năm suốt tháng còn không gặp đến hai lần ấy chứ.
- Thanh Nô!
Cô bé không chút nào để tâm tới vẻ bất mãn của Dương Thụy, nhìn thẳng Dương Thủ Văn nói:
- Trước đó đại huynh của ta theo ngươi vào núi, suýt nữa thì mất mạng. Sau đó cha và ngươi đi Cô Trúc, lại bị thương trở về. Ngươi thật đúng là người mang đến sự xui xẻo, tới đây làm gì?
Cô bé nói năng cực kỳ đanh đá, nhìn Dương Thủ Văn, càng lộ ý thù địch.
Dương Thủ Văn hơi biến đổi sắc mặt, nhìn cô bé kia một cái, mí mắt khẽ nhướng lên, cũng không đáp trả.
Cô bé này chính là muội muội ruột của Dương Thụy, Dương Thanh Nô.
Dương Thủ Văn không biết tại sao Dương Thanh Nô lại ghét hắn như thế, tuy nhiên đó chỉ là một cô bé, hắn cũng không chấp nhặt.
Có điều, vẻ lạnh nhạt không để ý này của hắn đã chọc giận Dương Thanh Nô.
- Tại sao ngươi không nói gì, hay là cảm thấy làm hại nhà ta còn chưa đủ sao?
Dương Thủ Văn đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt thâm thúy.
- Ai nói cho muội là ta hại Dương gia?
- Chẳng lẽ không đúng sao?
Dương Thanh Nô không sợ hãi chút nào, đón ánh mắt của Dương Thủ Văn nói:
- Từ xưa đến nay, chưa từng nghe nói người tốt sẽ bị sét đánh. Trước kia lúc ngươi còn là tên đần độn, làm vất vả a ông sống ở ngoài thành. Cha muốn tận hiếu cũng không được.
Giờ thì hay rồi, ngươi đã tỉnh táo lại, lại muốn hại cả nhà ta hay sao?
Đầu tiên là làm hại đại huynh ta gặp nạn ở chân núi, lại hại cha bị thương ở bên ngoài… Giờ cha lại bị đám tặc tập kích, không phải do bị ngươi liên lụy hay sao? Hôm nay ngươi tới nhà ta, còn chẳng phải muốn đoạt nhà này, đuổi mẹ ta đi đó ư?
- Ta muốn đuổi các người đi lúc nào?
Dương Thủ Văn chẳng hiểu ra sao cả, quay lại hỏi Dương Thụy.
- Ngươi không cần uy hiếp đại huynh ta. Ta cho ngươi biết, đại huynh ta ngốc, Thanh Nô ta không ngốc. Đại huynh ta sợ ngươi, Thanh Nô ta không sợ.
- Thanh Nô, to gan.
Đúng lúc này, ngoài cửa vọng đến một tiếng quát dịu dàng.
Ngay sau đó, một phụ nữ trung niên từ ngoài cửa đi vào.
Bà mặc trang phục giản dị, mặt không trang điểm, năm tháng đã để lại dấu vết trên mặt bà, nhưng vẫn không thể xóa hết vài phần xuân sắc. Có thể nhìn ra vị phu nhân này lúc còn trẻ tuyệt đối xứng là mỹ nhân.
- A nương.
Phụ nhân vào nhà, Dương Thụy vội vàng đứng dậy.
Dương Thủ Văn cũng đứng lên, khom người vái chào phụ nhân kia.
- Hủy Tử, cha con gọi con đến?
- Vâng!
Dương Thủ Văn nhận ra, phụ nhân trung niên này chính là vợ hiện tại của Dương Thừa Liệt, cũng là tiểu mụ của hắn. Dương Thụy và Dương Thanh Nô do bà sinh ra, là Tống thị.
Tống thị giờ phút này mặt trầm như nước, trừng mắt với Dương Thanh Nô.
Dương Thanh Nô mới vừa rồi còn rất cứng cỏi, nhưng sau khi Tống thị đi vào thì lại sợ như con mèo nhỏ, cúi đầu không dám nhìn ánh mắt của Tống thị.
- A nương!
Dương Thủ Văn đi hai bước, đột nhiên dừng lại, quay người nói:
- Thanh Nô tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, có đôi khi khó tránh khỏi sẽ chịu ảnh hưởng của người khác. Muội ấy chỉ là quan tâm cha, cũng không có ác ý, mẹ đừng trách muội ấy, con không so đo với muội ấy.
Nói xong, hắn và Dương Thụy liền rời khỏi phòng.
Tống thị lại ngây ngẩn cả người!
Bà đứng ở cửa, một lát sau đột nhiên mỉm cười.
Trong mắt chứa lệ quang, bà lẩm bẩm:
- Không ngờ Hủy Tử gọi mình là a nương, nó gọi mình là a nương.
Gả vào Tống gia hơn mười năm, Tống thị vẫn luôn cẩn trọng, dè dặt.
Dương Thừa Liệt là một người tiêu tiền như nước, căn bản sẽ không quản việc nhà. Dựa vào bổng lộc của ông, duy trì một gia đình cũng không dễ dàng. Mặc dù có khoản thu từ hai trăm mẫu chức điền, nhưng khoản thu vào đó cũng do Dương Đại Phương nắm giữ. Tống thị hiểu rất rõ, Dương Đại Phương thật ra không ưa bà, hoặc là nói, không ưa Dương gia sau lưng bà. Tuy nhiên, có một điểm bù lại chính là Dương Đại Phương dù không ưa Tống thị nhưng cũng không bởi vì vậy mà ngăn cản Dương Thừa Liệt cưới Tống thị.