Lão Hồ Đầu kéo một chiếc xe nhỏ, đang cố hết sức kéo từ trong tiểu viện ra ngoài.
Dương Thủ Văn vội vàng đưa dây cương cho Dương Thụy, bước nhanh đi lên trước, giơ tay giữ chặt xe nhỏ, dùng lực cánh tay lôi xe từ trong viện ra ngoài.
- Lão Hồ Đầu, lão làm gì vậy?
- Ha hả, đương nhiên là vào thành.
- Hả?
- Vừa rồi ta thấy Dương Huyện Úy đi rất vội vàng, cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra.
- Năm đó, ngươi còn nhớ rõ không? Năm đó khi người Khiết Đan đánh tới, Dương Huyện Úy cũng có vẻ mặt như vậy, đưa cả gia đình từ nơi này vào thành. Ta lớn tuổi, cũng không muốn chịu giày vò nữa. Hủy Tử, thương lượng với ngươi một việc, ta tính toán đầu nhập vào nhà ngươi, chẳng sợ làm người gác cổng cũng tốt hơn là giống như hiện tại, cả ngày lo lắng đề phòng.
Có câu là gừng càng già càng cay, Lão Hồ Đầu chính là người như thế.
Việc năm ấy, Dương Thủ Văn vẫn còn có một chút ấn tượng.
Lúc ấy gia gia Dương Đại Phương đã qua đời, người Khiết Đan đánh xuyên qua Cư Dung Quan, đến binh lâm thành Xương Bình. Dương Thừa Liệt vội vàng đón ba người Dương Thủ Văn vào trong huyện thành, ở có chừng hơn mười ngày. Sau này, người Khiết Đan rời khỏi, Dương Thủ Văn mới quay trở lại Hổ Cốc Sơn. Nhớ mang máng, lần đó Hổ Cốc Sơn hỗn loạn vô cùng, hình như đã chết không ít người.
Nếu người Hán xem người Hồ là man di thì người Hồ cũng xem người Hán là thứ thấp hèn.
Từ thời Hung Nô bắt đầu, chiến tranh giữa người Hán và đám man di xảy ra không ngừng. Thậm chí đến thời Ngũ Hồ loạn Hoa, man di rất hung tàn, còn coi người Hán là dê hai chân, giết đến chín phần mười của Trung Nguyên, khiến cho người Hán tổn thương nặng nề.
Sau khi Lý Thế Dân lên ngôi, mở ra thời đại Trinh Quán chi trị, cầm tù Thiên Khả Hãn, khiến cho người Hồ thần phục.
Nếu hiện giờ vẫn là thiên hạ của Lý gia thì Đột Quyết hay Khiết Đan, bao gồm các dân tộc thiểu số trên mảnh đất này đều sẽ an phận một chút. Nhưng hiện nay lại là Võ Tắc Thiên chấp chính. Dùng một câu cách ngôn, đây gọi là không hợp ý trời. Dị tộc ở biên giới lại dòm ngó Trung Nguyên, đặc biệt trong mấy năm nay, phản loạn không ngừng xảy ra, xung đột giữa song phương càng lúc càng xảy ra thường xuyên.
- Lão Hồ Đầu, lão...
.
Lão Hồ Đầu cười ha hả nói:
- Hủy Tử, ta biết ngươi muốn nói gì. Nhưng ta cảm thấy, nếu ngươi đã minh mẫn lại thì cũng phải cần một chân chạy việc theo bên người. Lão Hồ Đầu ta mặc dù lớn tuổi, nhưng nhớ năm xưa có thể đua ngựa, nắm đấm có thể đánh người. Những thứ khác không nói, quét tước đình viện, trông coi nhà cửa thì đều có thể làm được.
Lão lập tức hạ giọng nói:
- Còn nữa, ta thấy Hủy Tử ngươi có rất nhiều ý tưởng độc đáo, cũng cần có người giúp đỡ đúng không?
Trên mặt của Dương Thủ Văn hiện ra vẻ tươi cười.
Lão già này thích khoác lác, nhưng tay nghề của ông ta thật sự không kém đám thợ thủ công trong thành.
- Lão Hồ Đầu, lão cần phải suy nghĩ thật kỹ.
- Ha ha, có cái gì cần phải suy nghĩ chứ. Ta là một lão già ốm yếu, có một nơi sống yên ổn, vui mừng còn không kịp nữa là.
Dương Thủ Văn còn có chút do dự, đã thấy Tống thị vén rèm xe lên, nhô đầu ra.
- Hủy Tử, nếu Lão Hồ Đầu bằng lòng tới nhà chúng ta, đương nhiên là một chuyện vô cùng tốt.
- Chuyện trong nhà cũng đang cần người, để cho ông ấy đi theo đi… Nhị Lang, dẫn bò qua đây, để Lão Hồ Đầu buộc vào xe.
Tống thị đã mở miệng, Dương Thủ Văn vốn cũng không muốn từ chối.
Đây là thời điểm hắn cần tìm một tùy tùng, hoặc là nói, tìm một gia thần.
Đại công tử Dương gia, sao có thể luôn một mình cô đơn được. Mặc dù có Dương Mạt Lỵ, nhưng ngươi sao có thể trông cậy vào một tên ngốc mười ba tuổi chứ? Bên người đi theo một ông lão, có đôi khi cũng là một chuyện tốt.
Nghĩ đến đây, Dương Thủ Văn chỉ vào Lão Hồ Đầu nói:
- Lão Hồ Đầu, đến lúc đó lão cũng đừng hối hận.
- Ha hả, chỉ cần Hủy Tử ngươi không đuổi lão già này đi, ta sẽ không hối hận.
Hai con bò trong nhà vừa vặn kéo hai chiếc xe.
Đợi Lão Hồ Đầu buộc xong xe, sau khi ngồi trên xe, Dương Thủ Văn ra hiệu Bồ Đề lên xe, cũng ôm bốn con chó nhỏ lên xe, lúc này mới xoay mình lên ngựa.
- Nhị Lang, xuất phát.
- Được!
Đừng nhìn Dương Thụy tuổi còn nhỏ, nhưng đánh xe cũng rất thuần thục.
Xe của mấy người Tống thị đi ở phía trước, Dương Thủ Văn thì đi theo phía sau Lão Hồ Đầu.
- Lão Hồ Đầu, ta còn chưa biết tên của lão đâu.
Lão Hồ Đầu cười nói:
- Tên của ông lão này là Hồ Liễn, A Lang ngươi vẫn gọi ta là Lão Hồ Đầu đi, dễ nghe hơn nhiều.
Từ Hủy Tử đến A Lang, Lão Hồ Đầu sửa miệng không có bất kỳ trúc trắc nào, giống như việc này rất tự nhiên.
- Lão Hồ Đầu, lão sẽ không chỉ vì muốn cái gì sống yên phận nên mới đầu nhập vào nhà ta chứ?
Lão Hồ Đầu nhìn xe Tống thị đi ở phía trước khá xa, vì thế hạ giọng nói:
- Quả nhiên không thể gạt được A Lang.
.
. Ta nói thật, nếu quả thực phải đánh giặc ta cũng không muốn lại đi làm cái gì lao dịch. Trước kia mỗi lần làm lao dịch, đều giống như đã chết một lần. Năm trước, ta đi theo binh mã của triều đình đến Lư Long, nếu không phải ta thông minh thì đã chết ở chỗ đó rồi.
- Ta đã từng tuổi này rồi, chỉ muốn sống qua vài ngày an ổn thôi.
- Có thể đầu nhập vào nhà A Lang, vừa hay có thể tránh thoát lao dịch… Ở trong huyện thành vẫn sống tốt hơn là ở bên ngoài màn trời chiếu đất.
Dương Thủ Văn lập tức hiểu được ý của Lão Hồ Đầu, nhưng không để ở trong lòng.
Đầu năm nay, mượn việc bán mình để vào nhà quan lại tránh né lao dịch xảy ra rất nhiều, lựa chọn của Lão Hồ Đầu cũng không coi là sai.
- Lão Hồ Đầu, những thứ ta giao cho lão làm xong chưa?
Lão Hồ Đầu nháy mắt một cái, hạ giọng nói:
- Hôm qua A Lang mới phân phó cho ta, ta vốn định qua Trung thu mới chuẩn bị vật liệu, lại không nghĩ tới… Nhưng A Lang yên tâm, ta đã mang theo đầy đủ công cụ, đợi vào huyện thành, nói không chừng còn làm nhanh hơn.
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu.
Chế tạo móng ngựa sắt bắt buộc phải làm, trước kia hắn không có ngựa còn chưa tính, hiện tại có ngựa, vừa hay phát huy công dụng.
Lập tức, một đoàn người hai chiếc xe, đi dọc theo quan đạo thẳng đến Xương Bình.
Khi đến ngoài thành Xương Bình, Dương Thủ Văn liền thấy ở ngoài cửa thành đang tụ tập rất nhiều người, dường như là đang chờ vào thành.
Trước kia, bởi vì huyện nha bị tập kích, không khí trong huyện thành khá nặng nề.
Nhưng hiện tại, đây cũng không phải là vấn đề nặng nề, mà là vô cùng áp lực.
Phản quân khởi binh công chiếm Quy Châu, tin tức Tĩnh Nan quân Mộ Dung Huyền Trắc tạo phản chắc chắn đã truyền ra. Xương Bình cách nơi của Tĩnh Nan quân cũng không phải quá xa, bên kia có cái gì gió thổi cỏ lay, huyện Xương Bình rất nhanh là có thể nhận được tin tức.
- Đại Lang, đây là muốn vào thành sao?
Thủ vệ cửa thành như cũ là tên Chu Thành kia.
Gã nhìn thấy đoàn người Dương Thủ Văn đi vào, vội vàng xua dân chúng đang tụ lại ở ngoài thành đi, bước nhanh đi tới trước mặt Dương Thủ Văn.
- Tình hình như thế nào rồi?
- Vừa rồi Huyện Úy đã hạ lệnh, tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt với người ra vào thị trấn.
- Không phải dân chúng trong huyện thì tạm thời không được đi vào.
.
. Huyện tôn đã sai người thiết lập doanh trại ở ngoài thành, để thuận tiện cho dân chạy nạn trốn thoát khỏi Tĩnh Nan quân ở lại. Lòng người trong thành bàng hoàng, tất cả mọi người rất sợ hãi, nhưng cũng không xảy ra hỗn loạn.
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, vuốt cằm tỏ vẻ khen ngợi.
- Chúng ta đây.
.
.
- Đại Lang nói gì vậy, người khác thì không được vào thành, nhưng Đại Lang là nhất định phải được vào!
- Đại Lang mau chút đi qua đi, người ở đây càng lúc càng nhiều, ta lo lắng sẽ gây loạn… Đúng rồi, đám hàng hóa kia đã rửa sạch rồi, hôm qua vợ của Tống Tam Lang phái người lại đây đem đi rồi. Chỉ là người của Tống gia thật không biết phân biệt phải trái, lại giằng co vô lý, muốn thả Tống Tam Lang ra. Tiểu nhân dưới sự giận dữ, đã sai người đánh người nhà của Tống Tam Lang một trận.
Dương Thủ Văn mỉm cười, hạ giọng nói:
- Làm tốt lắm, sau khi ta trở về, sẽ để tên Tống Tam Lang ở trong đó vài ngày.
Lúc nói chuyện, hai xâu tiền đồng liền không tiếng động rơi vào trong tay Chu Thành.
Ánh mắt Chu Thành híp lại thành một đường thẳng, thuần thục nhét tiền vào túi, rồi sau đó xoay người lớn tiếng thét to nói:
- Tránh ra tránh ra, đừng cản trở xe ngựa của Đại Lang.
Hàng rào cửa thành lập tức dịch chuyển, Dương Thủ Văn dắt ngựa, đi theo xe ngựa vào cửa thành.
Ngoài cửa thành, truyền đến từng đợt tiếng quát mắng.
- Dựa vào cái gì bọn họ có thể vào thành? Ta chờ ở chỗ này đợi đã lâu, vì sao không được vào thành?
- Đúng vậy, chúng ta muốn vào thành!
Môn tốt dân tráng ở cửa thành khách sáo với Dương Thủ Văn, cũng không có nghĩa là sẽ khách sáo với những người bình thường. Liền thấy bọn họ giơ gậy lên, đánh một trận, đánh tản đám người dám xông lên phía trước. Chu Thành ưỡn bụng, lớn tiếng quát mắng:
- Các ngươi mắt chó đui mù sao, cũng không nhìn xem vừa rồi là ai? Đó là gia quyến của Huyện Úy, sao lại không vào được thành?
- Đều thành thật chờ đi, nếu huyện tôn hạ lệnh thì sẽ để các ngươi vào thành.
Sắc trời đã tối rồi.
Lửa trại đốt ở cửa thành, ánh lửa hừng hực.
Dương Thủ Văn lên ngựa, không kìm nổi mà cười.
Đời trước hận nhất là loại cậu ấm công tử này, nhưng không nghĩ đến mình tái sinh lần nữa, lại được hưởng phúc lợi của cậu ấm thế này.
Hắn không dám chậm trễ, phóng ngựa tiến lên:
- Nhị Lang, tăng tốc đi.
.
. Chúng ta về nhà trước rồi nói sau.