Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

- Được!

Dương Thụy vội vàng thúc giục xe bò, hai chiếc xe một trước một sau đi dọc theo đường cái, cấp tốc đi về hướng Phiên Nhân Lý.

Có thể nhìn ra được, trong huyện thành Xương Bình đích thật là có chút rối loạn.

Ven đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy tuần binh dân tráng, cửa lớn ở các phường cũng có Võ Hầu thủ vệ, một đám thần sắc nghiêm túc.

Lúc này trong ngày bình thường, cửa phường sẽ không đóng cửa.

Nhưng đi một đoạn đường này, Dương Thủ Văn lại phát hiện, có vài phường thị đã đóng cửa.

Thật vất vả đi đến Phiên Nhân Lý, cửa phường đã mở ra. Nhưng trong ngoài cửa phường có bốn Võ Hầu đứng thủ, nhìn thấy huynh đệ Dương Thủ Văn, bọn họ vội vàng đi lên trước, đơn giản hỏi thăm một chút, sau đó để một hàng xe và ngựa tiến vào Phiên Nhân Lý.

Ở trước kia, chuyện này căn bản không có khả năng xảy ra.

Dương Thụy có chút tức giận, lại bị Dương Thủ Văn ngăn lại.

- Nhị Lang, bây giờ là thời kì đặc biệt, không cần gây thêm phiền toái. Những người đó cũng là phụng mệnh làm việc, đệ không cần đi so đo với bọn họ.

- Kỳ thật, người ta đã cho chúng ta thể diện lắm rồi, nếu không còn phải mở xe ngựa ra kiểm tra đấy.

- Bọn họ dám!

Dương Thụy về tới huyện thành Xương Bình, khí chất của con ông cháu cha dường như có chút tăng cao.

Dương Thủ Văn giơ đại thương lên, nhẹ nhàng gõ một cái vào đầu y:

- Thu lại tính khí đi, hiện tại cũng không phải là thời điểm để cáu kỉnh.

Dương Thụy hiện giờ có chút sợ hãi với Dương Thủ Văn, đồng thời lại có chút kính trọng.

Sợ hãi là vì Dương Thủ Văn đã từng giết người, đã cứu mạng của y. Mặc kệ đêm hôm đó ở chùa Tiểu Di Lặc, Dương Thủ Văn là bởi vì sao mà ra tay, nhưng có một việc Dương Thụy rất rõ ràng, đêm đó nếu như không có Dương Thủ Văn, chắc chắn mạng nhỏ của y khó giữ nổi.

Mà trong chuyện của Cái Gia Vận, Dương Thủ Văn lại giúp y tránh thoát một kiếp.

Hơn nữa Dương Thủ Văn tạo ra Thanh Bình Điệu, tất cả mọi việc về Dương Thủ ở trong mắt Dương Thụy đều trở nên vô cùng thần bí.

Dương Thụy im miệng, không dám phản bác lại.

Y dắt xe bò, một đường đi vào cửa lớn Dương phủ.

Đám người Tống thị cũng theo đó xuống xe ngựa, đi lên bậc cửa, gọi mở cửa chính.

- Lão Hồ Đầu, lão ở sương phòng phía trước đi…

Dương Thủ Văn vào cửa chính, gọi Lão Hồ Đầu lại đây, chỉ vào sương phòng bên cạnh nói:

- Mặt khác, ta muốn lão nhanh chóng làm ra thứ ta nói, cần gì thì cứ mở miệng.

- Thanh Nô!

Dương Thủ Văn đột nhiên gọi Dương Thanh Nô đang ôm Bát Giới đi vào trong:

- Sai người bố trí một mảnh đất trống, ta muốn để Lão Hồ Đầu làm ít đồ.

Dương Thanh Nô vội thả Bát Giới xuống mặt đất, sôi nổi đi tới.

- Tống An, ngươi sắp xếp một chút.

Nào biết được, Tống An lộ ra vẻ khó xử, hạ giọng nói:

- Tiểu nương tử, cũng không phải ta không muốn sắp xếp, hiện tại không còn chỗ trống nữa.

- Không còn chỗ trống?

Dương Thanh Nô sửng sốt, chỉ vào cái lều bên cạnh sương phòng nói:

- Đây không phải là còn trống sao?

- Tiểu nương tử, đó là phòng củi...

. Hai ngày nữa sẽ đặt củi dùng cho mùa đông vào đó.

- Củi lửa dùng cho mùa đông?

Dương Thanh Nô lộ ra vẻ ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi:

- Phòng củi không phải ở bên cạnh phòng bếp sao, tại sao phải đặt củi lửa ở chỗ này? Nơi này xa nhà bếp như vậy, đặt ở chỗ này không phải là rất phiền toái hay sao?

Dương Thủ Văn ở một bên nghe được rõ ràng, khóe miệng hơi nhếch lên, đã hiểu tâm tư của Tống An.

Thoạt nhìn, vẫn là không chịu thành thật mà!

Dương Thủ Văn lười so đo với gã, dẫn theo Lão Hồ Đầu đi thẳng đến sương phòng.

- Đại Lang đợi đã, phòng kia không được.

Tống An vội vàng tiến lên ngăn cản, chỉ là không đợi gã nói xong, Dương Thủ Văn đã tát cho gã một cái, đánh cho miệng Tống An đầy máu.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Tống An, đi đến ngoài cửa sương phòng đó, kéo mở cửa phòng.

Bên trong vật dụng gia đình rất đầy đủ, nhưng cũng không có dấu vết có người ở.

- Lão Hồ Đầu, lão ở chỗ này… Nếu ai dám tìm lão gây sự, lão cứ ra tay cho ta, đừng sợ làm mất mặt ta. Nếu lão đã từng đi Lư Long, nói vậy cũng có chút thủ đoạn. Nên làm như thế nào thì không cần ta dạy lão đúng không?

Lão Hồ Đầu ngẩn ra, sau đó nhếch miệng mỉm cười.

Ông ta nhìn thoáng qua Tống An bên cạnh đang ôm mặt, giận mà không dám nói gì, cười ha hả nói:

- Lời này của A Lang rất đúng, lão già này năm đó cũng đã từng giết người, thấy qua máu rồi. Hiện giờ lão già đi theo A Lang, tuyệt đối sẽ không để mất thể diện của A Lang đúng không?

Dương Thủ Văn cũng cười, vỗ cánh tay của Lão Hồ Đầu, xoay người đi ra.

- Thanh Nô, chuyện này giao cho muội!

Nói xong, hắn xách thương đi vào trong viện, thậm chí không thèm liếc nhìn Tống An một cái.

Cửa lớn, mẹ con Dương thị thấy Dương Thủ Văn đi vào bên trong, cũng vội vàng đuổi theo. Mà Bồ Đề thì sủa một tiếng, Bát Giới cũng chạy tới, đi theo phía sau Bồ Đề, mông chạy rung rung, không để ý tới Tống An.

- Tiểu nương tử, người xem hắn quá càn rỡ.

Dương Thanh Nô không phải kẻ ngốc, tuy rằng trước kia nàng nghe lời khiêu khích của gã, có địch ý với Dương Thủ Văn. Nhưng ở trên núi vài ngày, Dương Thủ Văn đã cứu tính mạng của nàng, kể chuyện xưa cho nàng, trong lòng của Dương Thanh Nô đương nhiên cũng có thay đổi.

Ánh mắt cũng theo đó trở nên lạnh lùng.

Dương Thanh Nô hạ giọng nói:

- Tống An tự vả miệng đi.

- Hả?

- Đại huynh là con trai của cha ta, là huynh trưởng của ta và nhị huynh, lại là người của Dương gia.

- Ngươi là cái gì vậy, bình thường ở trước mặt ta và a nương châm ngòi thị phi. Hôm nay tâm tình của Đại huynh tốt, không muốn so đo với ngươi, nhưng ta lại không thể tha thứ sự thất lễ của ngươi. Ngươi là người a nương mang đến, vì thế càng phải yêu cầu nghiêm khắc.

- Tự mình vả miệng, đánh đủ hai mươi cái mới được dừng lại.

- Đúng rồi, không vang không tính, ta sẽ sai người giám sát ngươi, ngươi cẩn thận một chút cho ta… Đừng quên, bên ngoài lập tức sẽ xảy ra chiến tranh đấy.

Dương Thanh Nô ở trước mặt Dương Thủ Văn như trước là một cô gái ngoan ngoãn.

Nhưng trước mặt người khác thì vẫn là đại tiểu thư lòng dạ hiểm độc.

- Lão Hồ Đầu, theo dõi gã, không đủ hai mươi cái, không vang tiếng thì nói cho ta biết, ta sẽ bảo người đánh gãy chân chó của gã.

Nói xong, Dương Thanh Nô hung hăng trừng mắt nhìn Tống An, sau đó chạy chậm vào bên trong.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tống An trong lúc nhất thời trợn mắt há mồm, không biết nên làm thế nào cho phải.

Trước khi đi Hổ Cốc Sơn, tiểu nương tử hận thấu xương tên ngốc đó, tại sao chỉ mới vài ngày ngắn ngủi đã trở nên nói gì nghe nấy rồi?

Gã đang sững sờ, Lão Hồ Đầu đã ngồi xuống ở cửa hiên.

Ông ta cười tủm tỉm nói:

- Ông bạn, nhanh lên, trong chốc lát còn phải ăn cơm nữa.

- Ngươi.

.

.

- Ngươi đừng trừng ta!

Lão Hồ Đầu cười nói:

- Ta Lão Hồ Đầu không phải là người ở đây, có một trăm loại biện pháp đùa chết ngươi, ngươi tin không?

Tống An cắn răng, nhìn Lão Hồ Đầu.

Tuy rằng Lão Hồ Đầu cười tủm tỉm, nhưng gã lại thật sự cảm nhận được, sau nụ cười đó cất giấu nguy hiểm.

***

- A nương, chút nữa con có chuyện phải đi ra ngoài một chuyến.

Lúc ăn cơm tối, Dương Thủ Văn đột nhiên nói với Tống thị.

Tống thị ngẩn ra, kinh ngạc nói:

- Hủy Tử muộn như vậy còn muốn đi đâu? Bên ngoài sắp đến giờ giới nghiêm rồi, con đi ra ngoài rất phiền toái đấy.

- Ừ, con đi hỏi thăm chút tin tức.

Tống thị nhíu mi, sau một lát trầm tư, gật đầu.

Nói thật, baf cũng không yên tâm.

.

. Ban đêm nghe muốn đi hỏi thăm tin tức, trong lòng bà rất loạn.

Nhưng Dương Thừa Liệt còn ở trong huyện nha, đến nay vẫn chưa có tin tức.

Ai cũng không rõ ràng lắm bên ngoài rốt cuộc đang là tình huống gì, vì thế nghe nói Dương Thừa Liệt chuẩn bị đi ra ngoài, Tống thị ngẫm nghĩ một chút, cũng không phản đối.

Bà nghe Dương Thừa Liệt nói qua, hiện giờ Dương Thủ Văn ở trong huyện thành dường như cũng có chút trọng lượng!

So sánh thì…

Tống thị thở dài, hung hăng trừng mắt nhìn Dương Thụy.

Dương Thụy đang cầm một cái chân gà chiến đấu hăng hái, cảm nhận được ánh mắt của lão nương, y lập tức chậm lại tốc độ. Chỉ là trong lòng có chút oan ức, đang tốt đẹp sao lại trừng con làm gì?

- Nếu ngươi đi làm việc công thì vi nương cũng không ngăn cản ngươi.

Tống thị ngẫm nghĩ một chút, đứng dậy ra khỏi phòng. Một lát sau, bà lại trở về, cầm một thẻ bài trong tay, đưa cho Dương Thủ Văn:

- Trong huyện thành không thể so với Hổ Cốc Sơn, quy củ cũng nhiều. Đợi chút nữa giới nghiêm, nếu trên người con không có thẻ bài thông hành thì sẽ bị Võ Hầu bắt lại, dù là cha con cũng không có cách nào. Mang theo thẻ bài, đừng để giống như lần trước, lại trốn vào khe nước. Ta cũng không muốn khi cha con trở về lại không biết giải thích thế nào với ông ấy.

Dương Thanh Nô khúc khích cười ra tiếng, mà Dương Thủ Văn thì lộ ra vẻ xấu hổ.

- Thanh Nô tỷ tỷ, trốn vào rãnh thoát nước làm sao vậy?

Dương thị không ngồi trên ghế ăn cơm, nhưng Ấu Nương lại bị Dương thị kêu đi qua.

Nghe được lời nói của Tống thị, Ấu Nương lập tức lộ ra vẻ tò mò:

- Hủy Tử ca ca, đang yên lành huynh trốn vào rãnh nước làm gì vậy?

- Việc này à…

Trong lúc nhất thời Dương Thủ Văn lại không biết nên trả lời như thế nào, có vẻ có chút xấu hổ.

Tống thị cười nói:

- Thuận tiện mang theo Nhị Lang, cũng cho y xem một chút thế giới bên ngoài, miễn cho sau này không biết trời cao đất rộng.

- A nương!

Vẻ mặt Dương Thụy thẹn thùng.

Dương Thủ Văn nhìn y một cái, lại nhìn Tống thị, liền đứng lên nói:

- A nương yên tâm, trong lòng Hủy Tử biết… Nhị Lang, thu dọn một chút, chúng ta lập tức xuất phát.