Thông thường thì giờ Hợi là bắt đầu giới nghiêm, khoảng chín giờ tối.
Nhưng do là thời kì đặc biệt, giờ Tuất mới qua một nửa, trong thành Xương Bình cũng đã bắt đầu chấp hành giới nghiêm.
Nếu đổi thành thời gian ở đời sau thì lúc này khoảng tám giờ.
Nhưng khi Dương Thủ Văn và Dương Thụy đi ra cửa phường Phiên Nhân Lý, trên đường phố đã vắng ngắt, không nhìn thấy một người trên đường.
- Đại Lang, Nhị Lang muốn đi ra ngoài sao?
Cửa phường Phiên Nhân Lý đã đóng lại, khi hai người Dương Thủ Văn chuẩn bị ra cửa đã bị Võ Hầu ngăn lại.
- Hiện tại đã bắt đầu giới nghiêm rồi, nếu không có thẻ bài thông hành, hai vị tốt nhất là đừng đi ra ngoài. Đi lại trong phường thì không sao, đám huynh đệ chúng ta có thể xem như không thấy. Nhưng nếu ra khỏi cửa phường, bị tuần binh dân tráng nhìn thấy sẽ rất phiền toái.
Võ Hầu kia cũng là có ý tốt, Dương Thủ Văn đương nhiên sẽ không đối xử lạnh nhạt.
Lấy ra thẻ bài mà Tống thị đưa cho hắn, đưa tới tay của Võ Hầu:
- Chúng ta có thẻ bài thông hành, chuẩn bị đi ra ngoài giúp cha ta làm chút việc.
- Ồ, hóa ra là phân phó của Huyện Úy.
Võ Hầu kiểm tra thẻ bài, sau khi xác nhận không sai thì mở cửa phường ra.
- Nhị vị lang quân đi ra ngoài phải cẩn thận chút, gần đây bên ngoài không ổn định. Nếu gặp phải phiền toái thì cứ gọi dân tráng.
Bất kể như thế nào thì Võ Hầu cũng coi như là thủ hạ của Dương Thừa Liệt.
Ở đây cần giải thích một chút về tính chất của Võ Hầu, giống với cảnh sát đời sau. Tổng thể mà nói, Võ Hầu thuộc về dân tráng, chủ yếu là phụ trách trông coi tuần tra. Mỗi phường đều có Võ Hầu Phô, bố trí vài tên Võ Hầu thay phiên túc trực.
Dương Thủ Văn cười nói lời cảm tạ với những người kia, sau đó dẫn theo Dương Thụy đi ra cửa phường.
- Đại huynh, chúng ta đi nơi nào tìm hiểu tin tức?
Ra đường lớn, Dương Thụy liền hưng phấn, nhìn Dương Thủ Văn, bộ dáng nóng lòng muốn thử.
Dương Thủ Văn nói:
- Chúng ta đi nhà trọ Lão Quân.
- Nhà trọ Lão Quân?
Dương Thụy nghe thấy liền giống như bị nhổ lông, lập tức nhảy dựng lên:
- Đại huynh, huynh điên rồi! Lúc này sao lại đi nhà trọ Lão Quân?
- Không đi được sao?
- Huynh đã quên rồi sao, lúc trước cha đã lục soát nhà trọ Lão Quân, còn thiếu chút nữa giết một nhà Cái Lão Quân.
- Chúng ta hiện tại chạy tới nhà trọ Lão Quân, chẳng phải là chui đầu vô lưới sao? Đến lúc đó tin tức không nghe được lại chuốc họa vào người.
- Ngươi sợ à?
- Ta sợ?
Dương Thụy cứng cổ:
- Ta mà biết sợ sao? Ha ha ha, đừng nói giỡn, ta mà sợ Cái Lão Quân sao?
Dương Thủ Văn cười không nói, chỉ lẳng lặng nhìn Dương Thụy.
Sau khi Dương Thụy quát to hai tiếng, chợt giống như gà trống bại trận, chậm rãi cúi đầu.
Y hạ giọng nói:
- Đại huynh, thực không dám giấu diếm, ta đích thực là có chút sợ hãi...
. Nhà trọ Lão Quân kia vàng thau lẫn lộn, có nhiều kẻ liều mạng, cũng là khu vực hỗn loạn nhất trong huyện Xương Bình. Đừng nói là ta, cho dù là người của nha môn, nếu không có việc gì đặc biệt thì cũng không muốn đi vào trong đó… Phường Mãng Sơn, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra án mạng.
Phường Mãng Sơn, lấy theo tên núi Mãng Sơn ở ngoài thành Xương Bình.
Nhìn mặt Dương Thụy có hơi trắng bệch, Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- Nếu như ngươi sợ thì bây giờ trở về vẫn còn kịp đấy.
- Như vậy sao được!
Dương Thụy ngẩng đầu, cố gắng ưỡn ngực nói:
- A nương để ta đi cùng huynh, nếu thấy ta trở về, nhất định sẽ mắng ta chết.
Dương Thủ Văn cười ha ha, hạ giọng nói:
- Đi thôi, không có việc gì.
- Nhưng.
.
.
- Tuy phường Mãng Sơn có chút hỗn loạn, nhưng lại là nơi tin tức linh thông nhất.
- Nhà trọ Lão Quân có lẽ là có kẻ liều mạng, nhưng Cái Lão Quân là người thông minh, lúc này tuyệt đối không dám gây thêm rắc rối.
Nói xong, Dương Thủ Văn liền sải bước nhanh.
Trong miệng Dương Thụy nói thầm hai tiếng, mặc dù không tình nguyện lắm, nhưng cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Dương Thủ Văn.
Hai người đi một đường, trên đường còn gặp một đội tuần binh dân tráng.
Lúc này đây, Dương Thủ Văn có thẻ bài thông hành, vì thế không giống như lần trước mà nhảy xuống rãnh nước trốn. Sau khi dân tráng kiểm tra thẻ bài của hắn, liền dặn dò hai câu, bảo bọn họ trên đường cẩn thận, rồi sau đó để cho huynh đệ hai người rời đi.
- Đại huynh, huynh nói tên Mộ Dung Huyền Trắc kia đang yên ổn làm quân sử, tại sao lại đầu hàng Mặc Xuyết chứ?
- Đại huynh? Đại huynh?
Dương Thụy hô hai tiếng, mới khiến cho Dương Thủ Văn phục hồi lại tinh thần.
Chỉ là, trong mắt của hắn lộ ra một tia hiểu ra, trầm giọng hỏi:
- Nhị Lang, đệ còn nhớ tấm bản đồ kia không?
- Bản đồ gì?
- Chính là bản đồ Phi Hồ đó.
Dương Thụy suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Đại huynh nói là tấm bản đồ tìm thấy trong chùy giặt quần áo của Mạt Lỵ à?
- Đúng vậy!
- Đương nhiên nhớ rõ.
- Vậy đệ còn nhớ rõ các con số ở trên bản đồ không?
Dương Thụy gãi đầu, lộ ra vẻ buồn rầu.
Y ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng nói:
- Thật ra nhớ rõ vài số…810/826/828.
.
. Trên đó có rất nhiều số, ta thật sự không nhớ rõ tất cả, chỉ nhớ rõ vài con số này. Đại huynh, huynh có phát hiện gì sao? Sao không nói nghe một chút?
Dương Thủ Văn lắc đầu, trầm giọng nói:
- Bây giờ ta còn chưa xác định, sau khi trở về phải thảo luận với cha.
- Ta có thể tham gia không?
Trong mắt của Dương Thụy toát ra một tia kỳ vọng.
Dương Thủ Văn cười, nhẹ nhàng vuốt đầu của y:
- Nói nhảm, đệ đương nhiên phải tham gia, đệ chính là nhân vật quan trọng đấy.
- Thật sao?
- Đương nhiên rồi!
Trên thực tế, từ sau khi xảy ra chuyện của Cái Gia Vận, trạng thái của Dương Thụy vẫn không tốt. Dương Thủ Văn có thể cảm giác được, khi y gặp được chuyện liền sẽ không có niềm tin, thậm chí muốn lùi bước.
Cũng khó trách Dương Thụy, dù sao cũng chỉ mới mười ba tuổi.
Gặp được loại chuyện này, dù cho y thông minh thì cũng sẽ chịu ảnh hưởng.
Dương Thủ Văn biết, dưới tình huống như vậy, nhất định phải nghĩ cách để Dương Thụy tăng thêm niềm tin, khiến y chậm rãi khôi phục sự tự tin.
Thấy tinh thần của Dương Thụy chuyển biến tốt hơn, Dương Thủ Văn cũng rất vui mừng.
Bất kể thế nào thì hiện giờ hắn và Dương Thụy là huynh đệ. Ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ. Tương lai nếu muốn đứng vững ở thời đại này thì dựa vào một mình hắn tuyệt đối không thể thành công, bên người nhất định phải có một người có thể tin cậy được.
Mà Dương Thụy, không thể nghi ngờ là một lựa chọn vô cùng tốt.
***
Phường Mãng Sơn ở phía đông bắc của huyện Xương Bình, diện tích rất lớn.
Nơi này cũng là khu dân nghèo của Xương Bình, trị an vô cùng hỗn loạn. Phần lớn côn đồ của Xương Bình đều xuất thân từ phường Mãng Sơn. Mà vài tên thủ lĩnh có lực uy hiếp nhất ở Xương Bình, cũng đều ở tại Phường Mãng Sơn, nghe theo sự sai khiến của Cái Lão Quân.
Tường của phường Mãng Sơn rất thấp, xây bằng đất, thậm chí cao không bằng thân người.
Trên tường còn có cỏ dại và nhánh cây ngổn ngang, ở trong bóng đêm càng lộ ra hơi thở xấu xa.
Dương Thủ Văn đập cửa phường, lấy ra thẻ bài thông hành, giao cho Võ Hầu đang thủ kia. Võ Hầu cũng không kiểm tra nghiêm túc, chỉ nhìn thoáng qua rồi cho Dương Thủ Văn và Dương Thụy đi vào
- Đại Lang, Nhị Lang nếu như không có chuyện gì, vẫn là nhanh chóng rời khỏi.
- Hả?
Võ Hầu hạ giọng nói:
- Gần đây bên này có chút loạn, vài tên đầu lĩnh dường như muốn gây sự với Lão Quân, thường xuyên xảy ra ẩu đả. Nếu không có việc gì vẫn là đừng nên tới nơi này. Nếu muốn tìm việc vui, thời gian này cũng đừng tới.
Võ Hầu nói rất rõ ràng, Dương Thủ Văn gật đầu nói tạ ơn.
Trước khi đi, hắn thuận tay đút một chuỗi Khai Nguyên thông bảo vào trong tay Võ Hầu, khiến cho hai Võ Hầu kia mừng đến mặt mày hớn hở.
Nơi này là phường Mãng Sơn, vô cùng rối loạn, cũng vô cùng nghèo nàn.
Võ Hầu không dám trêu chọc người có tiền, người không có tiền, Võ Hầu cũng không ép ra được thứ gì.
Thoáng cái được một chuỗi Khai Nguyên thông bảo, nếu chia thành hai thì mỗi người cũng có thể có bốn mươi năm mươi văn tiền, không phải là một con số nhỏ.
- Đại Lang, các vị không mang theo binh khí phòng thân à?
- A… lúc ra khỏi cửa lo lắng bị dân tráng đi tuần hỏi nên không mang theo.
Võ Hầu kia nhìn thoáng qua, một người trong đó xoay người vào Võ Hầu Phô, qua một lát lại đi ra, trong tay cầm hai thanh Đường đao.
- Đi lại ở chỗ này, nếu không có vũ khí phòng thân thì không biết có chuyện gì xảy ra.
Tên Võ Hầu kia nói, còn từ trên người lấy xuống một cái còi đưa cho Dương Thủ Văn:
- Nếu gặp chuyện phiền toái, nhị vị lang quân có thể thổi cái còi này, hai người chúng ta sẽ mau chóng chạy tới. Tuy hai người chúng ta không coi là gì, nhưng ở phường Mãng Sơn mọi người ít nhiều cũng cho một chút thể diện. Vẫn là câu nói kia, xong xuôi mọi việc thì nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Dương Thủ Văn gật đầu, lại nói tạ ơn với hai người, liền cầm đao đi tiếp.
Nhưng như vậy Dương Thụy lại càng lo lắng hơn.
Y mang theo đao, theo sát ở bên cạnh Dương Thủ Văn, vừa đi vừa nói:
- Đại huynh, nếu không có chuyện quan trọng thì ngày mai chúng ta lại đến đi.
- Sợ cái gì, đi theo ta là được.
Dương Thủ Văn trừng mắt nhìn Dương Thụy, ngẩng đầu đi ở phía trước.