Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

- Cha, Bảo Hương Các là sản nghiệp của Lư thị Phạm Dương, Lư Vĩnh Thành lại là con cháu Lư thị Phạm Dương.

- Con lo lắng, lần này Lư Vĩnh Thành đến tìm cha gây phiền toái, rất có thể là do Lư thị Phạm Dương ở phía sau sai khiến. Ngoài ra, trong hàng hóa của Tam Lang bí mật mang theo hàng cấm, rất có thể cũng là do Lư Vĩnh Thành làm. Nếu quả thật là Lư thị Phạm Dương muốn đối phó với cha, cha nhất định phải cẩn thận một chút.

Đúng như những gì Dương Thủ Văn đoán, Dương Thừa Liệt vốn là hi hi ha ha, một bộ dáng không thèm để ý.

Nhưng sau khi nghe đến bốn chữ Lư thị Phạm Dương, cả người lập tức có chút luống cuống, thần sắc cũng trở nên khẩn trương hơn.

Nhật nguyệt lên cao, Võ Chiếu đăng cơ, sức mạnh của thế gia đại tộc đang không ngừng bị suy yếu.

Trên thực tế, chèn ép hậu duệ thế phiệt quý tộc, từ Thái Tông Lý Thế Dân đã bắt đầu. Từ Trinh Quán tới nay đã gần sáu mươi năm, thế gia đại tộc quả nhiên không còn thịnh vượng như năm đó nữa. Nhưng dù vậy, lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa. Lư thị Phạm Dương là một trong năm họ thất tông, có thể nói là nhà quyền quý nhất thời Hoa Hạ, cho dù là đã bị triều đình chèn ép, nhưng vẫn vững chắc như trước.

Một con quái vật khổng lồ như vậy, cũng không phải một Huyện Úy nho nhỏ như Dương Thừa Liệt có thể chống lại.

Nếu Dương Thừa Liệt không rời khỏi Dương thị gia tộc, nói không chừng Lư thị Phạm Dương còn có thể có chút kiêng kị đối với y.

Nhưng bây giờ...

.

- Cha sợ?

Dương Thủ Văn không kìm nổi nhẹ giọng giễu cợt, khiến Dương Thừa Liệt mặt đỏ lên.

- Chớ nói bậy, ta sợ cái gì?

- Ngũ họ thất tông, đây chính là Lư thị Phạm Dương.

- Thì thế nào?

Dương Thừa Liệt bộ dáng hồn nhiên không thèm để ý, nhưng Dương Thủ Văn lại có thể nhìn ra được bản chất yếu đuối của y.

Chính xác, đối mặt với hậu duệ quý tộc, Dương Thủ Văn có thể sẽ không có chút sợ hãi nào.

Nhưng Dương Thừa Liệt thì khác, y sống ở thời đại này, sức mạnh của thế gia đại tộc như thế nào? Y sao có thể không biết.

Lư Vĩnh Thành tranh đấu với y, y không sợ.

Suy cho cùng, đó là mâu thuẫn giữa người với người, cho dù là Lư Vĩnh Thành có lợi hại hơn nữa, Dương Thừa Liệt y tự nhận cũng có biện pháp chống lại.

Nhưng nếu như là sau lưng Lư Vĩnh Thành là sự tham dự của Lư thị Phạm Dương thì.

.

.

Dương Thừa Liệt nhắm mắt lại, dựa vào tường không nói được một lời.

Mà Dương Thủ Văn cũng không nói năng rườm rà, mà ngồi xuống ngưỡng cửa nhỏ, ngơ ngác nhìn ngõ nhỏ dần dần bị bóng tối bao trùm.

Phụ tử hai người một người đứng thẳng, một người ngồi cứ như vậy trầm tư rất lâu.

- Hủy Tử, con quay về đi.

- Dạ?

- Ta đêm nay muộn một chút sẽ trở về, con bảo nương con là không cần chờ ta.

Dương Thủ Văn đứng lên, duỗi lưng một cái.

- Cần con giúp không?

- Con muốn giúp ta?

Dương Thủ Văn cười nói:

- Cha là cha con, con là con cha.

.

. Cha tốt, con mới có thể phong quang vô hạn; nếu như cha gặp xui xẻo, chỉ sợ con cũng gặp phải xui xẻo. Hiện giờ cha gặp phiền toái, cha nói xem con có phải hay không hẳn nên giúp cha?

- Được, vậy con giúp ta giải quyết Trần Nhất.

Dương Thừa Liệt giống như đã đưa ra quyết định, cả người lập tức trở nên thoải mái.

Y có chút nghiền ngẫm nhìn Dương Thủ Văn, trên mặt còn mang theo ý cười cổ quái.

- Trần Nhất?

Dương Thủ Văn hơi sửng sốt, nhưng lập tức phản ứng lại, hạ giọng nói:

- Cha muốn giết gà dọa khỉ?

- Đúng.

- Được.

Dương Thủ Văn vẻ mặt khoan khoái, gật gật đầu với Dương Thừa Liệt.

- Thiết.

.

.

, thật sự muốn giết gà dọa khỉ, cũng không cần đến con.

Đối với câu trả lời của Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt có chút buồn cười. Y cười mắng:

- Ta còn không có bần cùng đến mức muốn con mình ra mặt giết người.

- Được rồi, trời đã không còn sớm, con quay về đi.

- Được, con về nhà đây.

Dương Thủ Văn cũng không nói nhảm, gật gật đầu với Dương Thừa Liệt, liền dọc theo ngõ nhỏ đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng của hắn, đôi mày rậm không tự giác nhăn thành chữ xuyên, trong mắt càng thêm phức tạp.

Đối với đứa con trai này, ông có chút nhìn không thấu.

Cái loại cảm giác này, ông có chút không hình dung được. Đôi khi, Dương Thủ Văn biểu hiện không giống như là một tiểu tử ngốc mới khỏi bệnh, mà là một người tâm tư rất sâu. Điều này cũng khiến cho Dương Thừa Liệt có chút nghi hoặc, có chút bận tâm.

Xem ra, nên sớm đưa nó đi Huỳnh Dương.

Nếu sống ở Xương Bình, chỉ sợ sẽ làm trễ nải con đường phía trước của nó.

.

.

.

***

Về đến nhà, trời đã tối đen.

Dương Thủ Văn đem chuyện hắn và Tống Tam Lang thông báo lại cho Tống thị một lần, tuy nhiên lại che giấu chuyện của Lư thị.

Nghe Tống Tam Lang có thể hiểu được khổ tâm của mình, Tống thị cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.

Hôm nay người đến cửa làm loạn, chung quy không phải một chuyện tốt.

Dương gia ở Xương Bình, dầu gì cũng là người có thể diện. Nếu gia quyến Tống Tam Lang không ngừng lại, đối với Dương gia mà nói, cũng là mất hết thể diện.

Tuy nhiên bây giờ tốt rồi, tin tưởng gia quyến của Tống Tam Lang cũng sẽ không đến gây rối nữa.

Hòn đá đè nặng trong lòng Tống thị rốt cuộc được buông xuống, cả người trở nên thoải mái nhiều hơn. Lúc ăn cơm tối, nàng thậm chí còn ăn nhiều hơn một chén hồ ma cơm.

Hồ ma cơm này, chỉ dùng gạo nếp ngâm, rồi sau đó chưng chín, sau đó nhào nặn thành một khối, rắc vừng và đường trắng là có thể ăn. Tuy nhiên, bởi vì vừng là hạt giống Trương Khiên đi sứ Tây Vực mang về, tên là hồ ma, cho nên gọi là hồ ma cơm.

Thứ này ở hậu thế còn có một cái tên, gọi là bánh gạo vừng.

Chỉ có điều Dương Thủ Văn không thích đồ ngọt cho lắm, cho nên cũng không ăn nhiều.

Sau bữa cơm chiều, hắn mang theo Ấu Nương và Thanh Nô chơi đùa trên sân, Dương Thụy thì kéo thân mình mệt mỏi, từ bên ngoài đi tới.

- Đại huynh sống thật an nhàn, ta lại ở bên ngoài bôn ba.

Y đặt mông ngồi xuống cửa hiên, vẻ mặt đau khổ phàn nàn nói:

- Sớm biết rằng như vậy, ta mới không cần làm chấp y vất vả thế này.

- Còn không phải ngươi tự tìm sao?

Dương Thủ Văn không kìm nổi cười nói, sau đó ra hiệu cho Ấu Nương và Thanh Nô mang theo bốn con chó nhỏ chơi đùa, Bồ Đề thì phủ phục bên cạnh hắn.

- Cái lão nhị nói thế nào?

- Y hỏi rồi, Lão Quân nói không thành vấn đề.

- Vậy là tốt rồi.

Dương Thủ Văn nói xong, bưng bát nước lên, sau khi uống một hớp, đột nhiên hỏi:

- Nhị lang, đệ biết Trần Nhất không?

Dương Thụy sửng sốt, chợt cười nói:

- Sao có thể không biết y.

- Y đêm nay có trực không?

- Khoảng thời gian gần đây, tam ban nha dịch đều không thiếu việc cần làm.

Dương Thụy suy nghĩ một chút nói:

- Đệ nghĩ một chút, y hôm nay hẳn là trực ở phường Tây Sơn.

.

. Ừ, đệ nhớ y sẽ trực ở phường Tây Sơn, không sai.

Trực ở phường Tây Sơn sao?

Dương Thủ Văn hơi híp tròng mắt, khẽ gật đầu.

- Đại huynh hỏi cái này làm chi?

- Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi thôi.

.

. Đúng rồi, võ công người này thế nào?

- Võ công cũng không tệ.

Dương Thụy ngẫm nghĩ một chút trả lời:

- Trong đám dân binh, Trần Nhất hẳn xem như là một cao thủ. Ta nhớ thúc phụ từng nói với ta, lang đao pháp của Trần Nhất không tồi. Hai năm trước lúc người Khiết Đan tạo phản, Trần Nhất Lang từng chém giết ba tên liêu tử. Chỉ tiếc người này ham mê tửu sắc, cho nên vẫn chỉ dừng ở chức dân binh.

- Nói như vậy, thật ra là loại người ngoan độc từng nhuốm máu.

- Không sai biệt lắm.

Dương Thủ Văn gật gật đầu, lại hỏi thăm một ít về quy củ làm việc, mới để Dương Thụy rời đi.