Màn đêm buông xuống.
Sắp đến giờ Tuất rồi, giờ cấm túc sắp bắt đầu.
Dương Thừa Liệt sau khi xử lý xong công vụ, chuẩn bị về nhà. Đã nhiều ngày Lư Vĩnh Thành không ở Xương Bình, quả thật khiến thế cục trở nên yên bình không ít. Tuy nhiên, cũng chính bởi vì như vậy, Dương Thừa Liệt ngược lại cảm thấy càng thêm khổ cực hơn so với trước kia.
Lúc Lư Vĩnh Thành vẫn còn ở đây, tuy rằng có ngầm lục đục với nhau, nhưng về công vụ, thì vẫn làm rất cẩn thận kĩ lưỡng.
Rất nhiều chuyện sau khi Lư Vĩnh Thành sàng lọc xử lý sơ qua xong mới chuyển sang cho Dương Thừa Liệt. Cứ như vậy, Dương Thừa Liệt tất nhiên vô cùng thoải mái. Nhưng hiện tại, Lư Vĩnh Thành xin phép tạm rời khỏi, tất cả công vụ phức tạp liền đổ xuống đầu Vương Hạ và Dương Thừa Liệt. Lão Huyện thừa thật sự khó có thể trông cậy vào, thân là hai người đứng đầu huyện Xương Bình là Vương Hạ và Dương Thừa Liệt tự nhiên phải gánh vác hết.
Vương Hạ tinh thông chính vụ, nhưng lúc xử lý công vụ phức tạp, so với Lư Vĩnh Thành vẫn còn có chút thiếu sót.
Dương Thừa Liệt không thể không giúp Vương Hạ, càng gánh vác nhiều sự vụ hơn nữa.
Nếu Lư Vĩnh Thành không nhòm ngó quyền lực trong tay ông thì thật là tốt biết bao? Sau khi bận rộn cả một ngày, Dương Thừa Liệt thu dọn phòng một chút, chuẩn bị rời khỏi. Tuy nhiên trong lòng ông vẫn có chút nhớ nhung ngày tháng nhàn nhã khi Lư Vĩnh Thành vẫn còn ở đây.
Hơn nữa, Dương Thừa Liệt cũng rất hoang mang.
Ông đã hợp tác với Lư Vĩnh Thành mười mấy năm rồi, tuy rằng không có giao tình gì, nhưng hai bên vẫn duy trì sự tôn trọng lẫn nhau, cũng không có xung đột gì. Cho dù là Vương Hạ tranh chấp với Lư Vĩnh Thành, Dương Thừa Liệt đa phần không quan tâm đến.
Nhưng, Lư Vĩnh Thành đột nhiên làm khó dễ ông, hơn nữa còn vươn tay vào địa bàn của ông.
Cái này có điều gì ẩn giấu?
Nghĩ đến đây, Dương Thừa Liệt liền cảm thấy vô cùng hoang mang.
Ông đóng cửa lại đang chuẩn bị rời khỏi huyện nha, lại không ngờ Vương Hạ đột nhiên phái người nói cho ông biết, trong huyện thành xuất hiện một số dấu hiệu bất thường. Dương Thừa Liệt chỉ đành phái người đi xem xét trước, rồi sau đó quay về công phòng, chờ đợi tin tức.
Xem ra, hôm nay nói không chừng phải ở lại nha môn chờ đợi rồi.
Dương Thừa Liệt ngồi xuống sau thư án, thuận tay cầm một hồ sơ lên lật xem.
Còn về phần cơm tối, đều đã có người chuẩn bị, cũng không cần phải lo lắng sẽ đói bụng.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua.
Dương Thừa Liệt cảm giác có chút buồn ngủ.
Ông nằm tạm xuống, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, lại nghe bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, sau đó có tiếng người nói:
- Văn Tuyên có ở trong không?
Dương Thừa Liệt vội vàng đứng dậy, cửa phòng bị kéo ra.
Vương Hạ một thân thường phục đi vào, đi theo sau còn có một nam hầu trẻ tuổi, trong tay mang theo một hộp đồ ăn.
- Hóa ra là Huyện Tôn đến, ti chức đang chờ tin tức bên chỗ Mã thị, lại không biết Huyện Tôn đến có gì chỉ bảo?
Dương Thừa Liệt nói xong đứng dậy.
Lại thấy Vương Hạ cười xua tay:
- Văn Tuyên không cần câu nệ như vậy đâu, ta cũng một mình rất nhàm chán, muốn tìm người nói chuyện phiếm.
- Đúng rồi, đã ăn cơm tối chưa?
Dương Thừa Liệt nói:
- Vẫn chưa ăn.
- Vừa hay, cùng ăn đi.
Vương Hạ nói xong, lệnh cho người hầu nam trẻ tuổi mở hộp đồ ăn ra, bên trong có ba món ăn, hai bầu rượu, còn có một khay lớn bánh nướng nóng hôi hổi.
Thượng quan đến đây, Dương Thừa Liệt tất nhiên không tiện cự tuyệt.
Ông dọn dẹp sạch sẽ cái bàn, bảo người hầu nam trẻ tuổi nâng giỏ đồ ăn đặt lên bàn, sau đó mời Vương Hạ ngồi xuống.
- Hai hôm nay, Văn Tuyên quả thực khổ cực rồi.
- Lời này của Huyện Tôn...
. trọng trách sao có thể nói đến vất vả? Nhưng Huyện Tôn hai ngày nay, thực sự tiều tụy rất nhiều.
- Có sao?
Vương Hạ sờ sờ gò má, vê râu mỉm cười.
- Lúc Lư Chủ bộ vẫn còn ở đây, thật sự không cảm thấy công vụ phúc tạp như vậy.
- Mà Lư Chủ bộ mới xin phép nghỉ hai ngày, nha môn liền lập tức trở nên có chút hỗn loạn. Nếu không có Văn Tuyên ở đây, ta thật sự cũng không thể làm chu toàn được. Nào nào, ta trước tiên kính Văn Tuyên một ly, cảm ơn Văn Tuyên hai năm qua đã luôn ủng hộ ta.
A, đầu đề câu chuyện có chút không đúng.
Dương Thừa Liệt nhạy bén cảm nhận được, lời nói của Vương Hạ có hàm ý khác.
Tuy nhiên, nếu Vương Hạ đã mở miệng, ông cũng không thể từ chối được, vì thế nâng chén rượu lên nhấp một ngụm.
Vương Hạ thì rất sảng khoái, một ngụm uống hết rượu trong chén.
- Huyện Tôn, chẳng lẽ có gì thay đổi sao?
- Thay đổi?
Vương Hạ cười khẽ, hạ giọng nói:
- Có thể có thay đổi gì? Văn Tuyên chỉ cần tận tâm làm việc, cũng sẽ không xảy ra vấn đề gì.
- Ồ.
Dương Thừa Liệt cười gật gật đầu, lại rót đấy chén rượu cho Vương Hạ.
- Đúng rồi, ngươi hôm qua tìm ta có phải vì bản đồ Phi Hồ không, ta đã mang đến cho ngươi rồi.
Hai người uống hai cốc rượu, Vương Hạ đột nhiên nhớ ra cái gì đó, từ túi đem theo người lấy bản đồ ra, đặt trước mặt Dương Thừa Liệt.
- Văn Tuyên nhìn ra cái gì sao?
- Cũng không thể nói rõ.
.
. Tuy nhiên Nhị Lang mấy ngày trước đột nhiên nhắc tới bản đồ này, thật ra khiến ta nhớ đến một chuyện. Huyện Tôn, Huyện Tôn nói xem Mộ Dung Huyền Trắc bỏ đi chức Sứ quân Tĩnh Nan vốn đang rất êm đẹp không làm, cớ gì phải cấu kết với Man Liêu.
Vương Hạ nâng chén rượu lên, liếc mắt nhìn Dương Thừa Liệt một cái.
Y trầm mặc một lát, rồi sau đó hạ giọng nói:
- Người cấu kết với Mộ Dung Huyền Trắc, chưa chắc đã là Mặc Xuyết.
- Hả?
- Văn Tuyên, ngươi mặc dù tâm tư khéo léo, nhưng tính tình cương trực, về sau cần lưu ý nhiều hơn.
- Lần này Mặc Xuyết xuất binh tạo phản, sợ rằng cũng sẽ không kéo được lâu dài. Ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận, không cần xen vào những chuyện khác. Ta biết là ngươi lo lắng chuyện gì, người mà ngươi sợ, đơn giản là Tĩnh Nan quân nguy cấp. Bất quá ta cho rằng, tuy Tĩnh Nan Quân và Xương Bình chỉ cách nhau một Cư Dung quan, nhưng Mộ Dung Huyền Trắc chưa chắc đã đánh tới.
.
.
.
- Vì sao?
Dương Thừa Liệt cảm thấy Vương Hạ hôm nay rất cổ quái, nói chuyện rất mơ hồ.
Tĩnh Nan quân chỉ cách Xương Bình một Cư Dung quan, vì sao sẽ không đánh tới?
Vương Hạ khẽ gõ ngón tay lên mặt bàn, một lúc lâu sau cười khổ nói:
- Ta không biết, nhưng ta cảm thấy rằng y sẽ không đánh tới đây.
- Cảm giác?
Dương Thừa Liệt càng thấy kì lạ hơn.
Ngươi đường đường là Huyện tôn, sao có thể dựa vào cảm giác phán đoán được?
Đây chính là đại sự cả đất nước, ngươi cảm thấy Mộ Dung Huyền Trắc sẽ không tấn công Xương Bình? Nói ra như vậy, không khỏi có chút đùa dai quá mức rồi.
Còn có, Vương Hạ nói Mộ Dung Huyền Trắc chưa chắc cấu kết với Mặc Xuyết là có ý gì?
Đúng lúc này, có tiểu tư đứng ở ngoài bẩm báo, nói là phủ đô đốc U Châu phái người đến.
Vương Hạ một hơi uống cạn rượu trong chén, đứng lên nói:
- Nói chuyện với Văn Tuyên cũng chỉ là nhã hứng mà thôi, đáng tiếc công vụ phức tạp, không thể tiếp tục nói chuyện uống rượu rồi. Ta trước đi xử lý sự vụ, về sau có cơ hội, sẽ tiếp tục nói chuyện với Văn Tuyên, đến lúc đó nhất định phải không say không về.
- Ồ, đó là đương nhiên.
Dương Thừa Liệt có chút không hiểu ra sao, ngươi muốn tìm ta uống rượu, ta còn có thể cự tuyệt sao? Lại còn nói kiểu “có cơ hội” nữa?
Chỉ có điều ông không tiện truy vấn, đứng dậy tiễn Vương Hạ tới cửa.
- Văn Tuyên.
- Huyện Tôn có gì chỉ bảo?
Vương hạ ánh mắt sâu kín, liếc mắt nhìn Dương Thừa Liệt một cái.
Y đột nhiên hạ giọng nói:
- Tình hình bây giờ thực ra rất tốt, cần gì phải thử thay đổi.
- A?
- Được rồi, ta cáo từ trước, Văn Tuyên ngươi bảo trọng nhé.
Vương Hạ nói xong, vung tay áo liền nghênh ngang rời đi.
Nhìn bóng lưng vẫn chưa khuất khỏi hành lang, Dương Thừa Liệt mày nhíu chặt, cảm giác không hiểu ra làm sao.
Vương Hạ hôm nay chạy tới đây, nói một loạt câu chẳng hiểu ra sao, rốt cuộc có ý gì? Tình hình bây giờ rất tốt? Hay là y đã mất đi ý niệm tranh chấp với Lư Vĩnh Thành trong đầu? Nhưng mà không nên, những lời này của y, rốt cuộc có ý gì?
Dương Thừa Liệt đứng ở hiên cửa, càng nghĩ càng cảm thẩy nghi hoặc.
.
.