Dương Thủ Văn nâng thân thể y lên, dựa vào tường.
Nhìn thoáng qua bên ngoài, chỉ thấy hai tên Võ Hầu đứng ở trên đường cái cách đó không xa, đang đưa lưng về ngõ nhỏ nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Dương Thủ Văn không dám chần chừ, vội vàng đi dọc theo ngõ nhỏ vào sâu trong, rồi sau đó dán vào góc tường đi rất nhanh đến chân tường phường.
Sương mù dày đặc, tầm nhìn đại khái chỉ có hơn mười thước. Từ góc độ của Dương Thủ Văn nhìn lại, nếu không có lửa chiếu sáng, hắn căn bản không thể nhìn thấy bóng dáng của hai Võ Hầu kia. Như vậy, từ góc độ của hai Võ Hầu nhìn qua, sương mù mịt một mảnh.
Hắn không dám kéo dài lâu, nhảy lên tại chỗ, lấy tay bám vào đầu tường, hai cánh tay dùng sức, vụt phát liền nhảy lên tường phường.
Giờ phút này, sương mù bên ngoài Hòa Bình phường càng dày đặc.
Trên đường phố càng im ắng, không thấy một tiếng động nào cả.
Dương Thủ Văn phân biệt rõ ràng phương hướng, tiếp tục dán vào tường mà đi. Trên đường, hắn còn gặp một đội tuần binh. Nhưng sau khi hắn giấu mình vào bụi cỏ, đội tuần binh căn bản cũng không phát hiện, đi thẳng về phía trước ngang qua người hắn.
- Đợi một chút.
Ngay lúc Dương Thủ Văn nghĩ đội tuần binh đã đi qua chợt nghe có người hô lên.
Sau đó, vài Võ Hầu dân tráng đi về hướng hắn, đứng ở ngoài lùm cây, vừa thấp giọng nói chuyện vừa cởi bỏ đai lưng.
Mẹ nó, các ngươi không phải định...
.
.
Dương Thủ Văn lập tức đen mặt, trong lòng cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Đúng lúc này, chợt nghe xa xa truyền đến một tiếng cười bén nhọn. Tên đứng đầu nhóm dân binh lập tức la lớn:
- Đi mau, có biến.
Hai tuần binh kia không dám chậm trễ, hùng hùng hổ hổ xoay người rời khỏi.
Dương Thủ Văn lúc này mói nhẹ nhàng thở ra, hắn biết rằng, chỉ sợ là thi thể của Trần Nhất đã bị người khác phát hiện ra rồi.
Sau đó, Xương Bình tất nhiên sẽ điều tra toàn thành. Dương Thủ Văn không dám kéo dài nữa, lập tức bước nhanh hơn, sau khi đi đến ngoài tường Dương phủ, nhìn ra bên ngoài hẻm, ánh lửa lóe lên, tiếng cười bén nhọn truyền đến, càng ngày càng gần.
Dương Thủ Văn vội vàng thả người bay qua tường viện, tiến vào hoa viên của Dương phủ.
Trong Dương phủ, một mảnh tối đen, đưa tay không nhìn thấy được năm ngón tay.
Dương Thủ Văn nhẹ nhàng thở ra, đang định trở về phòng, chỉ nghe trong một gian sương phòng truyền đến tiếng chó sủa, là Bồ Đề cảm giác được động tĩnh bên ngoài. Sau đó, mấy gian sương phòng đèn sáng lên, loáng thoáng truyền đến tiếng nói.
Dương Thủ Văn không dám dây dưa nữa, dọc theo cửa hiên nhanh như chớp đi đến ngoài gian phòng của mình, nhanh chóng bước vào phòng.
- Bồ Đề, không được kêu.
.
. Ai khóa Bồ Đề ở trong phòng hả?
Giọng nói của Tống thị từ ngoài truyền vào.
Còn chưa dứt lời, chợt nghe Dương thị nói:
- Đại nương tử, là Ấu Nương nhốt Bồ Đề.
.
. Buổi tối Ấu Nương chơi đùa với nó, bắt nó nhốt vào phòng, kết quả quên mất.
.
. Không ngờ nó nửa đêm đột nhiên lại sủa, quấy rầy giấc ngủ của đại nương tử.
- Ồ, bảo sao.
Tống thị hiển nhiên không có tiếp tục truy cứu, nói với Dương thị vài câu, bên ngoài liền khôi phục sự yên tĩnh.
Dương Thủ Văn thở dài một hơi, nhắm mắt lại.
Không đúng.
Hắn đột nhiên nhớ tới, Bồ Đề rõ ràng là hắn nhốt, Dương thị vì sao nói là Ấu Nương nhốt nó?
Hắn vội vàng đứng dậy, đi tới mở cửa phòng, thăm dò nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy cuối hiên, Dương thị dắt Bồ Đề đi tới cửa. Nghe được động tĩnh, Dương thị quay đầu nhìn qua, thấy Dương Thủ Văn đang nhìn xung quanh bà, khẽ mỉm cười, phất tay áo với Dương Thủ Văn:
- Hủy Tử, trời đã không còn sớm, mau đi nghỉ ngơi.
Rốt cuộc là thẩm nương.
Dương Thủ Văn lập tức phản ứng, gật đầu với Dương thị, liền đóng cửa lại.
Nếu nói trên đời này có người nào sẽ không bán đứng hắn, cha đứng hàng thứ nhất. Ngoại trừ cha ra, chính là mẹ con Dương thị. Ba người này, cũng là người Dương Thủ Văn tín nhiệm nhất, không có bất cứ ai có thể thay thế được.
Nếu Dương thị nhìn ra dấu vết, tự nhiên sẽ giải quyết gọn gàng.
Dương Thủ Văn cởi áo đen trên người ra, leo lên giường nằm xuống, thở phào một cái.
Cha, con đã tìm cớ cho cha rồi, kế tiếp phải trông cậy vào cha đó.
***
- Hủy Tử ca ca, mau tới bắt muội.
Ánh nắng vàng, trên sườn núi Hổ Cốc Sơn, muôn hoa đua nở.
Ấu Nương chạy trốn, ở trong bụi hoa lúc ẩn lúc hiện. Nàng vừa chạy, vừa cười to gọi. Dương Thủ Văn cười ha hả đuổi theo Ấu Nương, nhìn thấy càng ngày càng gần nàng, không kìm được cao giọng hô:
- Ấu Nương, ta bắt được muội rồi.
Còn chưa dứt lời, Ấu Nương lại biến mất không thấy nữa.
Dương Thủ Văn ngẩn ra, vội vàng la lớn tên của Ấu Nương.
- Hủy Tử ca ca, ta ở đây này.
Từ trong bụi hoa truyền đến giọng nói của Ấu Nương, Dương Thủ Văn vội đi qua.
Hắn đẩy bụi hoa ra, thấy được Ấu Nương. Chỉ có điều, trên mặt Ấu Nương không có chút tươi cười nào, trong mắt lóe ra sát ý lành lạnh.
Trong tay của nàng, là một thanh kiếm sắc.
Lúc Dương Thủ Văn đẩy bụi hoa ra, chỉ nghe Ấu Nương quát một tiếng một cách dịu dàng:
- Gian tặc, nạp mạng đi.
Một nhát kiếm bay lên, nhưng nhìn thấy kiếm bay lượn trên những khóm hoa. Kiếm bay ra từ trong bụi hoa, đâm thẳng về hướng Dương Thủ Văn.
.
.
- Ấu Nương.
Dương Thủ Văn mở to mắt, lập tức đứng lên.
Trên trán, mồ hôi chảy ròng ròng, sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
- Gặp ác mộng hả?
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền đến, Dương Thủ Văn giật nảy mình, vội quay đầu nhìn lại.
Dương Thừa Liệt ngồi bên cạnh bàn, giống như đang nhìn cái gì.
- Cha, sao cha lại ở đây?
Dương Thủ Văn thở dài một cái, lập tức buông lỏng cảnh giác.
Hắn nhấc chăn lên, bước xuống giường.
Dương Thừa Liệt thì xoay người, nhìn hắn nói:
- Vừa rồi nghe thấy con luôn kêu tên Ấu Nương, rốt cuộc mơ thấy cái gì?
- Không có việc gì.
Dương Thủ Văn ngồi ở bên giường, khẽ lắc đầu.
Giấc mộng này, thật kì lạ.
.
. Đây là lần thứ hai hắn mơ thấy Ấu Nương giết hắn, đùa à, Ấu Nương sao có thể giết hắn?
Hắn vươn tay, dùng sức xoa hai gò má.
- Cha về lúc nào?
Dương Thừa Liệt hơi cúi đầu, đột nhiên giơ tay lên, vẫy vẫy trang giấy trong tay.
- Là con viết?
- À?
Dương Thủ Văn sửng sốt, kịp phản ứng lại, gật đầu nói:
- Đúng là con viết.
- Viết chữ rất đẹp.
.
. Tuy nhiên chữ này ta chưa từng nhìn thấy, con học được từ đâu?
- Con, con viết lung tung thôi.
- Ha hả, viết bừa cũng có thể đẹp như vậy?
Dương Thừa Liệt hiển nhiên không tin tưởng lý do thoái thác của Dương Thủ Văn cho lắm, tuy nhiên cũng không hỏi nữa. Ông giơ trang giấy trong tay:
- Chuyện này của con, dựa vào pháp sư Huyền Trang của “Đại Đường Tây Du Ký” mà viết nên?
- Ồ, đúng vậy.
Dương Thủ Văn do dự một chút, chợt gật đầu.
Trên giấy kia, đúng là viết về “Tây Du Ký”. Tuy rằng cũng không phải nhớ rất rõ ràng, nhưng đại khái thì không có vấn đề gì.
Dương Thừa Liệt cười nói:
- Cốt truyện rất hay.
.
. Nương của con đã nói với ta rồi, cũng không phấn khích như con viết. Đương kim thánh nhân tôn trọng Phật hiệu, câu chuyện này của con nói không chừng đúng ý với thánh nhân. Ầy, viết tiếp đi, chờ sau khi con viết xong, tìm người giúp con khắc bản, nói không chừng Dương gia ta xuất hiện một tài tử kiệt xuất.
Dương Thủ Văn lập tức mỉm cười, bước xuống giường.
- Cha nói đùa, chẳng qua chỉ là lúc rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung thôi, sao có thể được xưng tụng là tài tử gì được.
- Ha hả, con tự mình biết mình thôi.
Giọng điệu này không đúng.
Dương Thủ Văn trong lòng bộp một cái, ngẩng đầu nhìn Dương Thừa Liệt.
Chỉ thấy Dương Thừa Liệt ánh mắt sáng quắc, dừng ở trên người hắn, trên mặt cười lạnh:
- Có lẽ con không được coi là tài từ nhưng cũng được coi là thích khách khó lường. Hủy Tử, con thật to gan, dám không nghe lời ta, tự quyết định giết Trần Nhất.