Dương Thủ Văn có vẻ rất bình tĩnh, cũng không hề thể hiện chút bối rối nào.
Trên thực tế, ngay từ đầu hắn đã không có ý định giấu diếm chuyện này. Trần Nhất phải chết. Khi hắn biết được Trần Nhất đã ra nhập dưới trướng Lư Vĩnh Thành, trong lòng lập tức quyết đoán. Trần Nhất không chết, đợi đến khi Lư Vĩnh Thành quay về, sẽ khiến ba ban nha dịch càng thêm hỗn loạn hơn nữa. Căn cơ cha cực khổ hơn mười năm mới tạo ra được, không thể cứ như vậy bị Lư Vĩnh Thành hủy diệt. Nếu như ba ban nha dịch hỗn loạn, thì uy lực lời nói của cha ở Xương Bình sẽ yếu đi rất nhiều.
Cho nên, bất kể là Hoàng Thất hay là Trần Nhất, Dương Thủ Văn ngay từ ban đầu đã không có ý định bỏ qua.
- Con tên tiểu tử này, vì sao không thể đáp ứng tâm nguyện của ta chứ?
Dương Thừa Liệt thấy bộ dáng này của Dương Thủ Văn, không kìm được cười, sắc mặt lạnh lùng lập tức biến mất.
- Quá lời rồi.
Dương Thủ Văn cười nói.
- Hả?
- Bộ dạng vừa rồi của cha, thấy thế nào cũng không giống đang phiền não về con.
Dương Thừa Liệt nghe thấy, không kìm nổi cười ha ha.
Ông đặt bản thảo trong tay lên thư án:
- Nhanh viết xong đi, ta vẫn chờ đón đọc đấy.
- Rửa mặt một chút, đợi chút đến thư phòng tìm ta, ta có lời muốn nói với con. Đúng rồi, gọi cả Nhị Lang đến.
Dương Thừa Liệt nói xong, liền đi ra cửa.
Dương Thủ Văn cười khổ lắc đầu, bị cha quấy rầy một chút, nhưng thật ra đã xua tan đi nghi hoặc do ác mộng mang đến cho hắn.
Ấu Nương sao có thể giết ta?
Dương Thủ Văn cười lắc đầu, lầm bầm lầu bầu một câu, liền ra khỏi phòng.
Cửa phòng đặt một chậu nước và dụng cụ rửa mặt. Khăn mặt chỉnh tề để ở một bên, trên còn có thêu hình một con chó nhỏ. Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn một cái, thứ này chắc chắn là do Ấu Nương chuẩn bị cho hắn. Thật lạ, sao mình có thể mơ ác mộng như vậy được? Đang êm đẹp, Ấu Nương sao có thể tới giết mình được?
Hắn lại cười, cúi người xuống rửa mặt.
***
Cơm sáng, là hồ ma cơm tối qua còn dư lại, thêm một chén cháo nóng.
Dương Thủ Văn ăn xong điểm tâm, liền gọi Dương Thụy đến, cùng đi vào thư phòng của Dương Thừa Liệt.
- Đại huynh, Trần Nhất...
.
Dương Thụy hiển nhiên đã đoán được điều gì, trên đường đến thư phòng, không kìm nổi thấp giọng hỏi.
Đêm qua Dương Thủ Văn tìm y hỏi thăm về chuyện Trần Nhất, sáng sớm hôm nay chợt nghe nói Trần Nhất bị giết hại ở trong một ngõ nhỏ ở Hòa Bình phường.
Dương Thụy lại không phải người ngu, sao có thể không đoán ra điều gì xảy ra chứ?
Tuy nhiên, trong lòng lại càng thêm sợ hãi đối với Dương Thủ Văn.
- Nghe nhiều, nói ít, ta không biết đệ đang nói cái gì, Trần Nhất là ai?
Dương Thủ Văn trừng mắt nhìn Dương Thụy, cũng khiến Dương Thụy trong lòng bộp một cái.
Y vội vàng nói:
- Đệ chỉ là tùy tiện nói mà thôi, nghe nói đêm qua, Trần Nhất bị giết.
- Giết thì giết chứ sao, Nhị Ngũ Tử chưa bao giờ có thể có kết cục tốt, chẳng lẽ quan hệ giữa đệ và y không tồi nên có cảm giác đau lòng?
- Phi phi phi, đệ cũng không quen người này. Tuy nhiên, Nhị Ngũ Tử là có ý gì?
- Phản đồ.
Dương Thủ Văn nói xong câu đó, hai người đã đi tới bên ngoài thư phòng của Dương Thừa Liệt.
Hắn tiến lên một bước, nhẹ nhàng gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói lành lạnh của Dương Thừa Liệt:
- Hủy Tử, Nhị Lang, vào đi.
Dương Thủ Văn vội kéo cửa ra, cùng Dương Thụy đi vào thư phòng.
Dương Thừa Liệt ngồi trước thư án, ra hiệu cho hai người ngồi xuống.
- Đêm qua Trần Nhất bị giết, hiển nhiên đã đắc tội với người nào đó. Ta nghe nói, y có quan hệ với rất nhiều đoàn đầu huyện Xương Bình, cho nên đêm qua sau khi ta nhận được tin này, lập tức sai người lục soát các phường, bắt hết những người khả nghi lại.
- Hai ngày này, trong thành sẽ có hỗn loạn.
- Lư Chủ bộ không ở đây, ta phải thường xuyên trực ở nha môn, cho nên không có thời gian quan tâm đến gia đình, hai người các con phải chú ý hơn.
Dương Thủ Văn mỉm cười.
Cha quả nhiên là tâm đầu ý hợp.
Mình vừa mới hành động, cha liền lập tức triển khai hành động.
Chắc hẳn lúc này, Cái Lão Quân kia cũng đã nghe phong thanh được.
.
.
. Như vậy cũng tốt, cũng có thể khiến Cái Lão Quân hoàn toàn an tâm.
Dương Thụy thì hơi sửng sốt, chợt liền kịp phản ứng.
Ngày đó lúc Dương Thủ Văn đàm phán với Cái Lão Quân, y cũng ở bên cạnh.
Yêu cầu Cái Lão Quân đưa ra, chính là hi vọng Dương Thừa Liệt ra tay trị người đứng đầu thất phường, cho y thời gian để chỉnh đốn thế giới ngầm ở Xương Bình. Dương Thụy còn tưởng là, Dương Thừa Liệt sẽ hành động thế nào, cứ như vậy đơn giản liền giải quyết xong.
Tâm tình y có chút phức tạp liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn một cái, trong lòng nhiều ít cũng có chút mất mát.
Nhớ ngày đó, y tạo lời đồn, sau đó trở thành Chấp Y của Dương Thừa Liệt. Mặc dù y có lòng khác, nhưng không có ý sắp xếp lo hóa giải khó khăn cho Dương Thừa Liệt. Nhưng bây giờ, đại huynh sau khi tỉnh táo lại, dễ dàng giải quyết xong phiền toái. Trước đây y e ngại Dương Thủ Văn chủ yếu là do kính phục. Nhưng bây giờ, y đối với đại huynh đã là hoàn toàn kính nể.
- Nhị Lang, lúc con đi cửa thành trực thay ta nói với Cái nhị lang một tiếng.
- Con bảo y chuyển lời đến Cái Lão Quân, nói là chuyện đại huynh con đồng ý với y, ta đã làm được, bây giờ là lúc y thực hiện lời hứa hẹn.
- Con đã hiểu.
Trong lòng Dương Thụy hiểu rõ, bắt đầu từ bây giờ, y trong nhà đảm đương nhiệm vụ chính là một người truyền lời.
Tuy rằng có chút khác biệt đối với những gì y kì vọng, nhưng ít ra y đã bắt đầu làm chút việc vì gia đình này, cũng coi như là một bắt đầu tốt.
- Ngoài ra, dặn Cái nhị lang chuyển lời đến Lão Quân, làm việc im lặng một chút, không nên khiến dư luận xôn xao.
- Vâng.
Dương Thừa Liệt gật gật đầu, ánh mắt chuyển về hướng Dương Thủ Văn.
Ông trầm ngâm một lúc, hạ giọng nói:
- Đêm qua, Huyện Tôn đột nhiên tìm ta uống rượu.
- Hả?
Dương Thừa Liệt lấy bản đồ kia ra, đặt ở trên thư án nói:
- Con mấy ngày trước bảo ta tìm Huyện Tôn lấy bản đồ, y trả lại cho ta rồi. Tuy nhiên, y đêm qua nói chuyện rất kì lạ, còn nói với ta: Giữ nguyên tình trạng bây giờ, đừng thay đổi gì.
Dương Thủ Văn sau khi nghe xong không khỏi sửng sốt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
- Giữ nguyên hiện trạng?
Hắn nhìn Dương Thừa Liệt nói:
- Chẳng lẽ là, Huyện Tôn không định đấu với Lư Vĩnh Thành sao?
- Ta không biết.
Dương Thừa Liệt không khỏi cười khổ, khẽ lắc đầu nói:
- Có lẽ Huyện Tôn cảm thấy không thú vị, không muốn tranh đấu với Lư Vĩnh Thành; Cũng có thể là y không thèm điếm xỉa đến, để cho ta và Lư Vĩnh Thành ngao cò đánh nhau, y ngư ông đắc lợi. Mặc kệ y có ý gì, vấn đề ở chỗ, ta đều phải tranh đấu với Lư Vĩnh Thành, bằng không sớm hay muộn cũng sẽ bị Lư Vĩnh Thành cướp quyền.
Vừa nói, ông vừa đứng dậy.
- Về mặt này, có lẽ còn có ý tứ của Vương gia Thái Nguyên.
- Ngũ tính thất tông, rắc rối khó gỡ, quan hệ có chút phức tạp. Mà nay Thánh nhân bất mãn với thế tộc, đến nay vẫn có nhiều hành động chèn ép, cũng khiến các đại gia tộc càng thêm đoàn kết. Vương gia có lẽ không hi vọng vì chuyện này mà làm hỏng quan hệ với Lư gia. Mà Lư Vĩnh Thành cho dù thực sự đắc thế, Lư gia cũng không chắc đã làm khó Huyện Tôn.
Nói tới đây, Dương Thừa Liệt không nhịn được day huyệt thái dương, trên mặt càng thêm sầu khổ.
- Nhưng cứ như vậy lại khiến ta khổ.
- Ta tuyệt đối sẽ không buông ba ban nha dịch ra, nếu không sau này ở Xương Bình sẽ càng khó sống yên hơn. Cho nên, mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ đấu đến cùng với Lư Vĩnh Thành. Tuy nhiên.
.
.
.