Ánh nến chập chờn, mờ mờ tỏ tỏ.
Dưới ánh nến, khuôn mặt của Dương Thủ Văn càng khiến cho người khác cảm thấy không rét mà run.
Dương Thừa Liệt ngơ ngác nhìn hắn, một lúc lâu mà không nói câu gì. Ông hiểu được ý tứ của Dương Thủ Văn, đây chẳng qua cũng chỉ là kế sách giết gà dọa khỉ. Nhưng nếu như Dương Thủ Văn là một người trưởng thành trải qua mưa gió ở đời và nói ra những câu này thì Dương Thừa Liệt sẽ không bao giờ cảm thấy bất ngờ đến như vậy. Chỉ là vấn đề ở chỗ, Dương Thủ Văn còn chưa đến tuổi trưởng thành chứ đừng nói là đã trung niên, nhưng thật không ngờ, hắn lại có thể đưa ra quyết định sát phạt quyết đoán đến như vậy, điều này thực sự khiến ông khó lòng chấp nhận.
Dương Thừa Liệt biết rằng Dương Thủ Văn đã từng giết người.
Ngày xưa, bất luận là Tiểu Di Lặc Tự đột kích bất ngờ, hoặc là lần trên đường từ Cô Túc quay về, vì lý do buộc phải đấu tranh giành lại mạng sống, những chuyện đó đều có nguyên nhân bất đắc dĩ của nó.
Còn hiện tại, hắn mở miệng ra là đòi tính mạng của 7 người.
Ngữ khí của câu nói đó rất lạnh lùng, rất vô tình, dường như hắn vô cùng thờ ơ, không coi tính mạng của bảy người kia ra gì, điều này khiến cho Dương Thừa Liệt có một cảm giác không rét mà run.
- Cha, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đề phòng khi gió xuân đến chúng lại mọc!
Con biết rằng cha không đành lòng giết người nhưng cũng có lúc, con và cha đều bị bất đắc dĩ. Bảy người kia mà không chết vậy thì Cái Lão Quân sẽ không được an toàn, và Lư Vĩnh Thành sẽ không bao giờ biết sợ hãi. Cha đã lăn lộn ở Xương Bình hơn 10 năm rồi, lúc nào cha cũng lương thiện, thích giúp đỡ người khác, vậy nguyên nhân là từ đâu mà xảy ra tình trạng như ngày hôm nay? Lai lịch của Quản Hổ không rõ ràng, Hoàng Thất và Trần Nhất Canh thì phản bội người rồi bỏ đi, suy cho cùng, những chuyện này cũng chỉ vì có những lúc cha quá lương thiện.
Dương Thủ Văn vừa nói vừa bước đến bên cạnh Dương Thừa Liệt.
- Ngựa gầy là do người cưỡi, người lương thiện thì hay chịu thiệt thòi, cha hãy suy nghĩ cho kỹ.
Dương Thừa Liệt nhắm mắt lại, cố gắng tiêu hóa những lời nói này của Dương Thủ Văn.
Sau một lúc lâu, đột nhiên ông cười khổ một cái rồi khẽ đáp lại:
- Hủy Tử, mẹ con khi còn sống đã từng nói với ta rằng, ta lòng dạ ác độc nhưng không quyết đoán… Thật không ngờ, mười mấy năm sau, con cũng lại nói ra một câu y như vậy, ta thân là cha con nhưng xem ra đúng là ta đã thất bại rồi!
Trong mắt ông tỏa ra một luồng khí lạnh, rồi ông hít một hơi thật sâu, xem ra ông đã đưa ra quyết định.
Giữa ông và Lư Vĩnh Thành không hề có ân oán cá nhân mà chỉ có tranh giành quyền lực, nói trắng ra thì nếu như Dương Thừa Liệt không muốn tranh danh đoạt lợi, cam tâm tình nguyện trở thành nanh vuốt của Lư Vĩnh Thành thì mọi chuyện đã dễ nói, nhưng vấn đề là ở chỗ tại sao Dương Thừa Liệt lại không cam tâm tình nguyện?
- Còn Vương trưởng sử, chúng ta nên làm gì?
- Người này tuyệt đối không thể để y ở lại Xương Bình.
- Đúng vậy!
Dương Thừa Liệt ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Dương Thủ Văn.
- Nhưng vấn đề ở chỗ, làm sao có thể đuổi y đi? Nếu như hôm nay, y đã đến thì e rằng sẽ không dễ dàng khiến y rời khỏi huyện thành Xương Bình.
- Nếu như y không thể không rời đi thì sao?
Dương Thủ Văn vừa nói vừa từ trong chiếc túi đeo bên người lấy ra một tấm bản đồ…
- Tấm bản đồ này chắc chắn là bản đồ hành quân của Mặc Xuyết muốn tiến quân vào Trung Nguyên.
Lần này, Mặc Xuyết không đơn giản chỉ là cướp biên mà ý đồ chính là đánh vào Hà Bắc, noi theo cách làm năm xưa của Lý Tận Trung người Khiết Đan. Nếu như cha đưa tấm bản đồ này cho Trương đô đốc, con tin chắc rằng nó sẽ thu hút được sự chú ý của Trương đô đốc, đến lúc đó, Vương trưởng sử thân là trưởng sử đô đốc phủ, ắt sẽ bị gọi về huyện Kế… Con nghĩ, Vương trưởng sử chưa chắc đã thực tâm muốn giúp đỡ Lư Vĩnh Thành.
Dương Thừa Liệt đã từng nói, dù cả hai đều là danh gia vọng tộc, dòng dõi quý tộc thì vẫn phải đề phòng lẫn nhau.
Đừng cho rằng Vương gia và Lư gia đã thỏa hiệp với nhau thì Vương gia sẽ cam tâm tình nguyện giúp đỡ Lư gia.
Trên thực tế, bây giờ Vương gia đang dính vào một vụ bê bối như thế này rồi, nói không chừng họ cũng muốn Lư gia cũng phải mất mặt giống như họ.
- Nhưng làm sao có thể giao tấm bản đồ này tới tay của Trương đô đốc đây?
Dương Thủ Văn mỉm cười.
Sau đó thì Dương Thừa Liệt hơi sửng sốt rồi cũng cười theo.
- Ý của con là, giao chuyện này cho Bá Ngọc làm?
- Hiện tại, Trần gia thúc phụ vẫn đang ở Xương Bình, mặc dù thúc ấy đã không còn giữ chức giám quân phủ đô đốc U Châu nhưng dù sao thì thúc ấy cũng đã ở trong phủ đô đốc hai năm, cho nên thúc ấy vẫn còn liên lạc với những người trong đó. Có thúc ấy ra mặt, con tin rằng tấm bản đồ này sẽ dễ dàng được đưa tới trước án của Trương đô đốc.
Sau tết trung thu, Trần Tử Ngang cùng với Dương Thừa Liệt cùng đến Xương Bình.
Nhưng cũng không biết vì nguyên nhân gì mà Trần Tử Ngang không hề vội vàng rời khỏi đây mà lại cứ ở lại trạm dừng chân của Xương Bình. Dương Thủ Văn không thể không ác ý cho rằng Trần Tử Ngang kia vì không hoàn thành nhiệm vụ cho nên mới phải dừng lại ở trong thành một thời gian ngắn. Tuy nhiên, mấy ngày hôm nay, Trần Tử Ngang lại không đến Dương phủ, cũng không xuất hiện cùng với Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Văn nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ý tán thưởng với chủ ý của Dương Thủ Văn.
Ông rất hiểu con người của Trần Tử Ngang nếu như tấm bản đồ này là thật vậy thì Trần Tử Ngang tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhất định sẽ chuyển giao cho đô đốc U Châu Trương Nhân Nguyện.
Không có Vương trưởng sử thì Lư Vĩnh Thành muốn chèn ép Dương Thừa Liệt tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.
Cho dù đằng sau lưng, Lư Vĩnh Thành có được sự giúp đỡ của Lư gia… Dương Thừa Liệt nghĩ đến đây rồi cười lạnh một cái.
Nếu như biểu hiện của Lư gia quá rõ ràng, nói không chừng vị Thánh nhân của Lạc Dương sẽ rất vui vẻ mà lột một lớp da của Lư gia.
Phải biết rằng, Thánh Mẫu Thần Hoàng chưa bao giờ có thiện cảm với dòng dõi quý tộc.
- Hủy Tử, con thông báo cho nhị lang, bảo nó chuẩn bị cẩn thân, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ hành động.
- À?
Dương Thủ Văn sững người và hỏi:
- Chẳng phải nói đợi mấy ngày nữa sao, hơn nữa chuyện gấp rút như vậy mà cha để cho nhị lang đi làm hay sao?
- Nó ở lại Xương Bình cũng chẳng được việc gì, chi bằng bảo cho nó sớm rời khỏi đây.
- Vậy cũng được, con lập tức đi thông báo cho đệ ấy một tiếng.
- Ngoài ra, nghĩ cách giữ vững liên lạc với Cái Lão Quân, nói cho y biết rằng, chỉ cần Dương Thừa Liệt ta còn ở Xương Bình một ngày thì sẽ không bao giờ để ông ta phải khó xử.
- Vâng!
Dương Thủ Văn lập tức khom người vái chào rồi xoay người bước đi.
Nhìn theo bóng lưng của hắn, ánh mắt của Dương Thừ Liệt rất phức tạp.
Tên tiểu tử ngốc này trong 17 năm qua vẫn cứ là một thằng nhóc ngây ngô và dại dột, cuối cùng thì nó cũng đã trưởng thành rồi, cuối cùng đã tỉnh táo như người bình thường…. Nhưng sự tỉnh táo này của nó lại khiến cho người khác khó lòng mà chấp nhận được. Những thứ khác không nói nhưng tính quyết đoán trong chuyện sát phạt của Dương Thủ Văn, rốt cuộc là hắn đã học được từ ai?
Dương Thừa Liệt xuất thân binh nghiệp, giống như lời nói năm xưa của Trịnh thị: “Lòng đủ ác nhưng không quyết đoán”
Mà Trịnh thị lại càng là một nữ nhân ôn nhu, dịu dàng, bà là một người vợ đảm đang, người mẹ hiền đúng mực, không thích chuyện sát sinh, có tấm lòng thánh nhiện của một vị Bồ Tát.
Nhưng hai người họ lại có một người con trai như bây giờ.
Nhất thời Dương Thừa Liệt không biết nên vui mừng hay đau buồn, ông cho rằng, Dương Thủ Văn đang che giấu rất nhiều bí mật mà ông không biết.
Một quyển khải thư nhan gân liễu cốt, một bộ Tây Du kỳ văn.
Dương Thừa Liệt bất chợt liền cười ngốc rồi tự lẩm bẩm một mình:
- Người ta đều mong ngóng con cháu giỏi giang, con trai ngươi lại lợi hại như vậy nhưng ngươi lại nghĩ ngợi lung tung. Đồ đê tiện, Hi Văn, ngươi nói không sai chút nào, ta đúng là một tên đê tiện!
***
Dương Thừa Liệt rời khỏi Dương phủ ngay trong đêm khuya, và đến thẳng huyện nha.
Sáng sớm ngày hôm sau ông liền đi đến trạm nghỉ chân, lúc quay về nhà thì đã qua chính ngọ.
Sau khi vội vàng ăn cơm trưa, Dương Thừa Liệt lại vội vàng rời khỏi nhà, đi đến huyện nha. Vương Hạ mất tích, huyện Xương Bình như rắn mất đầu, cho dù Lư Vĩnh Thành có quay về thì cũng cần phải mất một khoảng thời gian nhất định mới có thể bình ổn được cục diện. Thân là huyện úy của huyện Xương Bình, đây chính là lúc mà ông nên chứng minh bản thân mình để tất cả mọi người nhận thức được sự tồn tại của ông. Hơn nữa, Dương Thừa Liệt không muốn Lư Vĩnh Thành kiếm cớ, đến lúc đó tránh được rơi xuống thế hạ phong.
Lúc ăn cơm trưa, ông cũng không nói chuyện nhiều với Dương Thủ Văn.
Tuy nhiên từ ánh mắt của ông, Dương Thủ Văn đã hiểu được ý tứ của Dương Thừa Liệt.
Sau khi Dương Thừa Liệt rời khỏi Dương phủ, hắn liền gọi Dương Thụy, Dương Mạt Lỵ và Tống An đến. Sau một hồi dặn dò, sắp đặt cẩn thận hắn mới dẫn theo mấy người này rời khỏi phủ. Ba con ngựa tốt đã được chuẩn bị kỹ càng, ba người Dương Thụy dắt ngựa cùng với Dương Thủ Văn đi thẳng đến cổng thành.
- Nhị lang, đến Huỳnh Dương, đệ phải cẩn thận đó.
Đó chính là nội địa của Trung Nguyên, tranh chấp nhiều, sau khi đệ tới đó nhớ rằng phải nói ít, nghe nhiều, đừng có cậy mạnh mà một mình đấu lại người khác nơi đất khách quê người.
Gặp phải chuyện gì thì hãy nghe theo lời của Tống An.
Nếu như gặp nguy hiểm, Dương Mạt Lỵ sẽ bảo vệ an toàn cho đệ…. Tóm lại, lần này đệ đến Huỳnh Dương, đi sớm về sớm, chớ để cha mẹ phải lo nghĩ, mong ngóng.
- Đệ biết rồi!
Dương Thụy đứng ở cổng thành kiểm tra tiền mang theo rồi ba người lên ngựa ở ngoài thành.
Dương Thủ Văn đứng ở cổng thành, mắt nhìn theo bóng lưng của ba người càng lúc càng xa, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của ba người nữa.