Dương Thừa Liệt gãi gãi đầu rồi cười khổ đáp lại:
- Ta không biết!
Chỉ là mấy ngày gần đây huyện tôn trông có chút cổ quái, chuyện này khiến ta cảm thấy dường như ngài ấy đã nghe ngóng được thông tin gì đó. Lư chủ bộ, nếu như ngài muốn xác định chuyện này thì cứ đến phòng ngủ của ngài ấy mà khám xét, xem xem những vật dụng tùy thân của ngài ấy có phải là đã không thấy nữa rồi hay không.
Lư Vĩnh Thành gật gật đầu rồi vội vàng gọi thư đồng, mau chóng xông vào phòng ngủ của Vương Hạ.
Một lát sau, y bước ra ngoài với sắc mặt xanh mét.
- Đồ vật tùy thân của tên giả mạo đó đã không thấy nữa, một số đồ vật, trong đó có những thứ mà y yêu thích ví dụ như bút, nghiên và mực đều bị mang hết đi … Xem ra, y nhất định là đã cảm nhận được chuyện không hay sắp sửa đến với bản thân. Tôi và y đã kết giao được ba năm, cho nên cũng coi như là khá hiểu biết về y. Con người này, có chút tài cán, hơn nữa làm việc lại rất cẩn thận và chu đáo. Nếu như y cảm thấy chuyện chẳng lành thì nhất định sẽ lập tức chạy trốn.
- Đáng chết!
Vương trưởng sử nghe xong, hung hăng dậm chân một cái, sắc mặt vô cùng khó coi.
***
- Nói như vậy, cái tên huyện lệnh giả kia đúng là có chút bản lĩnh.
Huyện Xương Bình xảy ra chuyện kinh thiên động địa như vậy, nha môn nhất định sẽ trở nên hỗn loạn, cũng may mà rất nhiều người không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, còn những người biết được nội tình bên trong thì đã bị Lư Vĩnh Thành và Vương trưởng sử giam lỏng.
Dương Thừa Liệt cũng không có quan hệ gì nhiều với chuyện này, cho nên Lư Vĩnh Thành cũng không có đến tìm ông ta.
Tuy nhiên, Dương Thừa Liệt cảm thấy không phải là lão ta không muốn đến gây rắc rối cho bản thân mà chỉ là lão ta vẫn chưa hành động mà thôi. Còn về Lý huyện thừa, từ đầu đế cuối Dương Thừa Liệt đều không hi vọng là ông ta có thể giúp được chuyện gì, bởi vì mọi chuyện đều giống như dự đoán, sau khi Lý huyện thừa biết được chân tướng sự việc, ông ta đã làm bộ chuyện này không có liên quan đến ông ta. Dù sao thì từ trước đến nay, cả châu phủ U Châu đều biết ông ta mấy năm nay bị bệnh ốm liệt giường, căn bản là không thể nào tham gia giải quyết những chuyện lớn nhỏ của huyện Xương Bình, chính vì vậy, bây giờ muốn tìm ông ta giúp đỡ thì đúng là khó lại thêm khó.
Ngày hôm nay, đối với Dương Thừa Liệt mà nói chính xác là một ngày dài lê thê.
Khi về đến nhà thì cũng đã sắp đến giờ Hợi, nhưng Dương Thủ Văn vẫn còn ngồi đợi ông ta, rõ ràng là hắn đang rất muốn biết thêm về chuyện này.
Sau khi Dương Thừa Liệt kể lại cho hắn nghe từ đầu đến cuối diễn biến sự việc thì Dương Thủ Văn cũng bị ngạc nhiên đến mức trợn mắt há hốc mồm.
- Ai nói là không phải cơ chứ, người này đúng là có chút bản lĩnh, hơn nữa, đúng là không ngờ được rằng y lại còn có thể dự đoán được chuyện không hay, sau đó nhanh chóng chạy trốn khỏi huyện Xương Bình.
Dựa theo những gì mà Võ Hầu dân tráng trông giữ cổng thành kể lại thì nửa canh giờ trước khi mà Lư Vĩnh Thành quay về, Vương Hạ đã từ cửa đông đi ra ngoài nhưng không một ai biết rằng y đi đâu. Bây giờ, Lư Vĩnh Thành muốn bắt y thì e rằng chuyện đã không đơn giản nữa rồi, nói không chừng bây giờ y đã vượt qua được Lộ Thủy. Chỉ cần y rời khỏi được U Châu thì muốn bắt y về quy án đúng là một chuyện không thể, Vương gia cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Nói đến đây thì ngữ khí trong lời nói của Dương Thừa Liệt không khỏi tỏ ra thán phục.
Trên thực tế, không chỉ có Dương Thừa Liệt mà ngay cả Dương Thủ Văn cũng đều cảm thấy cái tên Vương Hạ giả mạo này đích thực là một nhân tài.
Đúng là chỉ có ông trời mới biết y đã giả mạo người khác như thế nào? Dựa theo cách suy luận của Dương Thừa Liệt thì cái tên Vương Hạ kia ba năm trước đã chuẩn bị đầy đủ tất cả mọi chuyện và một mình tới đây, cho nên trong 3 năm này không có ai là nghi ngờ thân phận của y? Trong thời gian y ở huyện Xương Bình thì đã lập nên không ít chiến tích. Năm Vạn Tuế Thông Thiên, Lý Tận Trung người Khiết Đan dẫn binh vào khiêu chiến ở bên ngoài thành Xương Bình, Vương Hạ đã chỉ huy mọi người chống đỡ và chiến đấu với người Khiết Đan trong ba ngày liên tiếp, cuối cùng thì cũng đã đánh lui được bọn chúng.
Khi đó, thậm chí là đại đô đốc U Châu Địch Nhân Kiệt cũng đã từng phải tán thưởng Vương Hạ.
Ba năm qua, mặc dù huyện Xương Bình không thể được coi là mưa thuận gió hòa nhưng xét về tổng thể thì vẫn được coi là không tồi, ít nhất thì nơi đây không xuất hiện tai họa gì, chính vì thế mà tình cảm và lòng ngưỡng mộ ủng hộ của dân chúng giành cho Vương Hạ cũng không thấp, nhưng đáng tiếc một nhân tài như vậy, ai mà ngờ được lại là một tên giả mạo?
Dương Thủ Văn không nhịn được mà cười phá lên ha ha. Điều này khiến cho hắn nhớ đến, ở kiếp trước, ở một thời đại khác dường như cũng đã xảy ra một chuyện tương tự.
- Cha, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?
Dương Thừa Liệt với sắc mặt mông lung, lắc lắc đầu đáp lại:
- Ta cũng không rõ lắm… Trong thời gian ngắn, Lư Vĩnh Thành chắc chắn sẽ không dám trở mặt với ta. Nhưng lần này, rõ ràng lão ta đã nhận được sự ủng hộ của Lư gia, lại thêm cả chuyện Vương trưởng sử cũng đến đây, điều này đã nói lên rằng Vương gia Thái Nguyên, rất có khả năng là đã hợp tác với Lư gia. Xảy ra một chuyện kinh thiên động địa như vậy, thể diện của Vương gia nhất định là sẽ bị ảnh hưởng, chắc chắn họ không muốn chuyện này lan truyền đi khắp nơi. Chính vì những lý do này, y nhất định sẽ ra sức ủng hộ Lư Vĩnh Thành, đến lúc đó ta mà muốn tranh giành với họ thì đúng là vô cùng khó khăn.
Nói tới đây, Dương Thừa Liệt liền thở dài, người mềm đi rồi ngồi phịch xuống giường, ánh mắt đờ đẫn, không chút biểu cảm.
Đúng là người tính không bằng trời tính.
Vốn dĩ cho rằng bản thân đã nắm chắc được mọi chuyện ở trong lòng bàn tay nhưng ai mà ngờ được rằng …
Chuyện của Vương Hạ vừa mới xảy ra đã nhanh chóng phá hủy tất cả sắp xếp trước đó của ông. Đúng là dã tràng xe cát biển đông, nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
Dương Thừa Liệt hiểu rất rõ, một khi Lư Vĩnh Thành đứng vững thì bước tiếp theo lão ta nhất định sẽ phát động những đợt tấn công dữ dội về phía ông.
Từ khi kế nhiệm đến tận bây giờ, Lư Vĩnh Thành luôn nghĩ trăm phương ngàn cách để thâu tóm ba ban nha dịch của ông.
Cứ như vậy, cho dù Xương Bình có bị đổi huyện lệnh thì lão ta vẫn có thể nắm được đại quyền ở trong tay. Mặt khác, hiện tại lão ta lại nhận được sự ủng hộ của Lư gia thì vị trí chủ bộ của Lư Vĩnh Thành sẽ không bao giờ bị lung lay, nói không chừng Lư gia sẽ còn có thể giúp lão ta tiến thêm được một cấp nữa.
Chủ bộ biến thành huyện thừa, chính cửu phẩm trở thành tòng bát phẩm.
Đến lúc đó, có ai là không phải kiêng dè với địa vị của Lư Vĩnh Thành ở huyện Xương Bình.
Nhưng trong lòng của Dương Thừa Liệt lại có một cảm giác không cam lòng!
- Cha sẽ từ bỏ hay sao?
- Không từ bỏ thì còn có thể làm gì được nữa?
Dương Thừa Liệt cười khổ một tiếng, nhìn Dương Thủ Văn và nói:
- Có thêm một Vương trưởng sử trấn thủ Xương Bình thì ta còn có thể đấu lại được với lão ta hay sao?
- Nếu như Vương trưởng sử rời khỏi đây thì sao?
- Ý của con là sao?
Dương Thủ Văn đứng dậy, rót cho Dương Thừa Liệt một chén rượu đầy.
- Cha sợ hãi, đơn giản chỉ là vì chuyện Vương trưởng sử đã làm chỗ dựa cho Lư Vĩnh Thành, cộng thêm sự giúp đỡ âm thầm của Lư gia.
Thực ra thì cha không cần phải lo lắng về bên Vương trưởng sử kia, đúng là người này đã tạo ra áp lực không nhỏ cho cha, nhưng y vẫn chưa bày tỏ thái độ rõ ràng rằng y và Vương thị sẽ nguyện ý giúp đỡ Lư Vĩnh Thành. Hiện tại, Vương thị đã xảy ra một chuyện chấn động như vậy rồi, con nghĩ rằng y cũng sẽ không muốn ở lại Xương Bình lâu đâu. Chính vì vậy, chuyện cần làm bây giờ là hai cha con ta cần phải nghĩ cách để y nhanh chóng rời khỏi đây, vậy thì đối thủ của cha cũng sẽ chỉ còn lại một mình Lư Vĩnh Thành mà thôi. Hiện tại, Xương Bình đã không còn huyện lệnh, Lý huyện thừa lại không quan tâm đến chính sự, người mà Lư Vĩnh Thành có thể dựa dẫm vào, cũng chỉ có Lư gia ở Phạm Dương, chỉ cần cha nắm vững được ba ban nha dịch thì Lư Vĩnh Thành có thể làm gì được cha?
Dương Thừa Liệt nheo mắt lại, ngồi thẳng lưng.
- Ý của con là, chúng ta vẫn còn cơ hội hay sao?
- Cha có thể thử.
- Thử như thế nào?
Dương Thủ Văn trầm ngâm một lúc rồi khẽ đáp lại:
- Lư Vĩnh Thành ngầm mua chuộc đoàn đầu bảy phường, bây giờ lão ta đã quay về, e rằng vẫn chưa thể để ý đến được đám người này. Nếu như bảy đoàn đầu này được thả ra, cộng thêm sự ủng hộ giúp đỡ từ đằng sau của Lư Vĩnh Thành, Cái Lão Quân chưa chắc đã có thể chống đỡ được.
Dương Thừa Liệt gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong ánh mắt vẫn còn rất mơ hồ và hoang mang.
- Cha, cha con Lão Quân chính là bằng hữu của chúng ta, nếu như bọn họ không chống đỡ được, sau đó thì đầu hàng Lư Vĩnh Thành, đến lúc đó, chuyện chẳng khác gì cha bị người khác chặt đứt một cánh tay. Ba ban nha dịch muốn giữ vững được thì càng phải vững được Cái Lão Quân, tại sao cha lại không dùng một chút mánh khóe ở đây?
- Ý của con là…
- Bảy đoàn đầu vẫn còn ở trong đại lao!
- Ừ!
- Đợi sau khi Lư Vĩnh Thành đứng vững, lão nhất định sẽ ép cha phải thả bảy vị đoàn đầu.
Dương Thừa Liệt đáp lại:
- Đó là điều đương nhiên!
- Mấy tên đoàn đầu kia chính là nanh vuốt của Lư Vĩnh Thành, tuyệt đối không thể nào thả họ ra được!
Trước đây cha muốn dựa vào Vương Hạ, nhưng hiện tại Vương Hạ đã không còn đáng tin cậy nữa rồi, vậy thì chúng ta buộc phải sử dụng đến thủ đoạn nguyên thủy nhất.
Dương Thủ Văn uống một ngụm nước rồi nhìn thẳng vào Dương Thừa Liệt.
- Cha! Giết chết bảy đoàn đầu!
- Cái gì?
Trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Dương Thủ Văn lộ ra một chút lạnh lùng:
- Chân trần không sợ lạnh! Dùng bảy mạng người để cảnh cáo Lư Vĩnh Thành, đồng thời cũng để cảnh cáo cái tên họ Vương kia, để chúng thấy được rằng đừng bao giờ khiến chúng ta phải nóng mắt lên, đến cuối cùng cùng lắm thì đồng quy vu tận.