Khi Oát Ca Đại lên tiếng khiến cho cả đại sảnh rơi vào trạng thái yên lặng như tờ.
Cái Lão Quân lại nhắm mắt lại, nằm trên giường không nhúc nhích, hai huynh đệ Cái Gia Hành và Cái Gia Vận đưa mắt nhìn nhau, một lúc sau thì Cái Gia Hành liền cười khổ một tiếng, rồi lắc đầu liền không nói gì. Oát Ca Đại nói không sai, Dương Thừa Liệt suy cho cùng thì vẫn là một mệnh quan triều đình, cho dù trên thực tế ông ta chỉ là một tiểu quan tòng cửu phẩm, thì cũng có thể dễ dàng khiến cho bọn họ tan cửa nát nhà.
Còn về Lư Vĩnh Thành…
Con cháu dòng dõi quý tộc thì làm gì có chuyện chịu kết giao với họ?
Nói toạc ra, cứ cho là Lư Vĩnh Thành thu nhận bọn họ thì cũng xuất phát từ ý đồ lợi dụng mà thôi.
Câu chuyện của Khấu thư sinh rất đáng để cho cả nhà Lão Quân phải suy nghĩ cẩn thận. Lư Vĩnh Thành sau khi lợi dụng xong Khấu thư sinh nói giết là giết luôn, ngay cả đến Lư Thanh đã đi theo Lư Vĩnh Thành nhiều năm như vậy mà còn phải mất mạng, cười khổ đi xuống hoàng tuyền, vị trí của Cái Lão Quân có thể sánh ngang được với Lư Thanh hay sao?
Một lúc sau, Cái Lão Quân đột nhiên đứng dậy.
- Oát Ca Đại, người chặn giết Hoàng Thất là ai?
Oát Ca Đại khẽ giọng đáp lại:
- Vì để đảm bảo tuyệt đối không có sai sót nhầm lẫn nào, thiếp đã sai A Bố Tư Cát Đạt đến đó.
Sau khi nghe xong thì khóe miệng của Cái Lão Quân khẽ nhếch lên, quay sang nhìn Oát Ca Đại và cười:
- Chiến mâu của Đột Kỵ Thi đã ra tay thì nhất định có thể mã đáo thành công. Nói như vậy thì có lẽ sáng ngày mai, Cát Đạt sẽ trở về, đến lúc đó nàng hãy bảo nó đến bái kiến Dương đại lang một chuyến.
- Ý của A Lang là?
Oát Ca Đại rùng mình rồi khẽ giọng hỏi lại.
Cái Lão Quân thở dài mà rằng:
- Cát Đạt võ nghệ cao cường, ở lại bên cạnh ta thì nó nhất định sẽ chịu thiệt thòi.
Mặc dù nó không bao giờ nhắc đến lai lịch của bản thân nhưng ta biết, nó nhất định là có chuyện xưa khó nói. Nếu như nó cứ ở bên cạnh ta, làm một thích khách cả đời này cũng sẽ không nhìn thấy ánh sáng, nếu đã như vậy thì chi bằng cho nó cơ hội để nó tự tìm lấy tiền đồ cho bản thân. Mặc dù, Dương huyện úy không phải là dòng dõi quý tộc, nhà cao cửa rộng nhưng ông ta cũng là một người có bản lĩnh. Đại trượng phu lăn lộn chém giết trên chiến trường, ngay cả khi phải chết trận thì đó cũng là một cái chết có ý nghĩa. Ta bảo nó đến đầu quân cho Dương huyện úy, coi như đây cũng là một món quà gặp mặt của ta. Nếu như bên Dương huyện úy xảy ra chuyện gì không hay thì nhất định sẽ cần đến một nhân tài như Cát Đạt.
Oát Ca Đại trầm ngâm, nhưng không có ý phản đối.
Đại đoàn đầu huyện Xương Bình?
Nói cho cùng thì chính là người đứng đầu một xã đoàn.
Không nhìn thấy ánh sáng thì chính là không nhìn thấy ánh sáng …. Nếu không thì Cái Lão Quân cũng sẽ không phải chờ đợi suốt nhiều năm như vậy ở phường Mãng Sơn, núp mình ở trong quán trọ Lão Quân.
- Nhị lang, ngày mai con hãy đi gặp Dương đại lang, cứ nói rằng thỏa thuận trước đó của chúng ta vẫn còn.
Đại lang, con phải nhanh chóng trấn an bảy phường, đừng để mấy tên tiểu tử kia không có người tâm phúc rồi lại gây ra thêm rắc rối gì nữa.
- Hài nhi tuân mệnh!
Hai huynh đệ Cái Gia Hành vội vàng cúi người hành lễ, còn Cái Lão Quân thì lại nằm xuống, khuôn mặt lộ ra một nụ cười vô cùng cổ quái.
- Oát Ca Đại, không biết là những ngày tháng nhàn nhã của chúng ta còn có thể kéo dài được bao lâu nữa?
Trong đôi mắt màu xanh biếc của Oát Ca Đại liền sáng lên, dịu dàng đáp lại:
- Bất luận là bao lâu thì Oát Ca Đại đều ở bên cạnh Lão Quân.
***
Ngày hôm sau, trời mưa to.
Trời đã vào thu cho nên mưa rất lạnh, cũng vì vậy mà nhiệt độ cũng giảm xuống khá nhiều.
Sáng sớm sau khi thức dậy, Dương Thủ Văn mở cửa phòng, không khí lạnh ùa vào khiến cho hắn phải rùng mình.
Bồ Đề dẫn theo bốn con chó chạy tới, chúng vây quanh lấy người Dương Thủ Văn rồi chạy vòng quanh, so với lúc mới được thu nhận thì gia đình của Bồ Đề đã mập lên không ít. Dưới sự chăm sóc chu đáo của Ấu Nương và Thanh Nô thì bốn con chó con đều đã béo tròn béo trục, trông giống như những quả bóng cao su vậy.
Thời tiết hôm nay chắc chỉ khoảng mười mấy độ.
Dương Thủ Văn rời khỏi phòng, đứng ở hiên nhà lười nhác duỗi lưng một cái.
Mọi người đều nói rằng U Châu lạnh khủng khiếp, quả nhiên là không sai …. Xem ra thì hôm nay hắn phải nghĩ ra trò gì để hoạt động khiến người ấm lên mới được, nếu không thì sẽ lạnh chết mất.
Mặc dù ai cũng nói rằng nhà của Dương phủ tốt hơn nhà của những người dân bình thường rất nhiều, nhưng luận về khả năng giữ ấm thì đúng là vẫn còn khá đơn sơ. Mùa đông đến rồi, trong nhà cũng chỉ có chậu than để sưởi ấm, lúc mới châm lửa thì còn được, đến khi lửa chuẩn bị tắt đi thì nhiệt độ trong phòng nhanh chóng hạ xuống.
Dương Thủ Văn đứng trước hiên nhà bồi hồi một chút, trong lòng đã có được chút sáng tỏ.
Khi mà Dương Thủ Văn rời khỏi giường thì trời vừa mới sáng.
Nhưng Dương Thừa Liệt đã rời khỏi phủ đi đến huyện nha, trong nhà càng trở nên vắng lặng, ít người.
Tống An không có nhà, Dương Thụy không có nhà, Dương Mạt Lỵ cũng không có nhà … Trong nhà chỉ còn lại một người đàn ông là Dương Thủ Văn, điều này cũng khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy áp lực gia tăng gấp bội.
Gần đây Lão Hồ Đầu bị Tống Thị kéo đi cải tạo mấy dụng cụ ủ rượu, cất rượu.
Trước kia đồ ủ rượu mà Dương Thủ Văn làm ra quá đơn sơ, phân xưởng nhỏ của gia đình vẫn còn tạm chấp nhận được, nhưng một khi bắt tay vào làm trên quy mô lớn thì sẽ khá chật vật. Hiện giờ, chuyện trong nhà sẽ do Dương Thủ Văn làm chủ, còn Tống Thị thì lại dồn hết tâm trí và sức lực vào việc ủ rượu, cất rượu, đợi đến khi mùa đông giá rét qua đi thì bà sẽ bắt đầu sản xuất, nhanh chóng mở rộng phân xưởng.
- Thẩm nương, con đi ra ngoài có chút chuyện!
Dương Thủ Văn dùng xong bữa sáng thì chuẩn bị ra ngoài.
Dương Thị nhíu mày lại và hỏi:
- Trời mưa to như thế này, con chạy ra ngoài làm gì?
Dương Thủ Văn cười cười nhưng không đáp lại, quay sang trêu đùa Ấu nương và Thanh Nô rồi cầm theo ô giấy rời khỏi cửa chính Dương phủ.
Thời cuộc hỗn loạn, lại cộng thêm chuyện huyện lệnh mất tích, bấy nhiêu thôi cũng đủ để khiến cho lòng người hoang mang.
Dương Thủ Văn bước đi trên đường đã nhìn thấy người qua lại trên phố ít đi rất nhiều.
Hai bên đường chốc chốc lại có vài dân tráng võ hầu đi tuần tra nhưng nhìn họ, ai ai cũng không có sức lực, ai ai cũng buồn bã ỉu xìu.
Cũng khó trách, xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, cứ cho là dân cường võ hầu thì cũng cảm thấy mê muội.
Quân Tĩnh Nan vẫn còn đóng quân ở quan ngoại, có lẽ không cần phải suy xét, nhưng huyện lệnh Vương Hạ đột nhiên mất tích, cộng thêm chuyện Trần Nhất bị ám sát tại phường Hòa Bình, hai chuyện này gộp lại với nhau đủ để khiến cho mọi người hoang mang lo sợ…
Dương Thủ Văn bước đến quán rượu kia thì đã ngửi thấy mùi thịt nướng thơm lừng, béo ngậy.
Hắn bước vào và tìm chỗ ngồi, gọi hai đĩa thịt nướng và hai bát canh bánh, sau đó thì vừa ngồi ăn vừa chờ đợi.
Không bao lâu sau, Cái Gia Vận đã tới.
Y ngồi xuống bên cạnh bàn, cũng không nói gì, chỉ ngồi xuống đó rồi ăn ngấu nghiến hai đĩa thịt nướng.
Dương Thủ Văn cười cười không có ý định quấy rầy y, cứ lặng lẽ ngồi đó nhìn Cái Gia Vận ăn xong thì mới lấy ra một chuỗi Khai Nguyên thông bảo đặt ở trên bàn.
- Ta về trước đây!
Cái Gia Vận ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Dương Thủ Văn bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Ta vẫn chưa nói gì mà!
Dương Thủ Văn hạ giọng mà rằng:
- Hôm nay nhị lang tới đây thì đã cho ta đáp án rồi.
Chuyển lời của ta tới Lão Quân một câu: Lão Quân không phụ Dương gia, Dương gia không phụ Lão Quân…. Huyện Xương Bình này vẫn là đất của chúng ta.
- Con người của huynh, đúng là vô vị!
Cái Gia Vận sau khi nghe thấy Dương Thủ Văn nói xong thì không nhịn được mà cười.
Dương Thủ Văn gật gật đầu và nói:
- Hai ngày nữa ta sẽ bảo với phụ thân nghĩ cách điều huynh đến nha môn. Làm như vậy thì sẽ thuận tiện và dễ dàng hơn cho việc liên lạc của cả hai bên. Trước tiên huynh hãy cứ làm bạch trực, việc không nhiều, tương đối nhàn hạ, một tháng được nhận hai trăm văn tiền.
- Được!
Cái Gia Vận vui vẻ, gật đầu lia lịa.
Cái gọi là bạch trực, dưới thời đại Nam Bắc Triều, nói về các vương gia hoặc trấn soái khi xuất hành chỉ làm võ sĩ hộ vệ đi quanh xe, nhưng sau khi đến thời Đường thì bạch trực lại là chức vụ chỉ sai dịch bên ngoài của quan phủ. Đây là một chức vụ không được xếp hạng nhưng so với chức chấp y của Dương Thụy trước kia thì còn oai phong hơn rất nhiều, ít nhất về khoản thu nhập thì thu nhập của bạch trực còn nhiều hơn gấp mấy lần.
Cái Gia Vận nhận chức bạch trực cũng chính là đại diện cho việc Dương gia tiếp nhận hoàn toàn Cái gia.
Về điểm này, dự là Lư Vĩnh Thành sẽ không bao giờ làm được. Lão thân là con cháu dõng dõi quý tộc, nhà cao cửa lớn, những bạch trực và chấp y xung quanh, muốn nói gì thì nói, họ đều phải là những người có thân thế trong sạch, phẩm đức lương thiện, còn giống như kiểu người xuất thân bần hàn, lăn lộn với đời như Cái Gia Vận thì về cơ bản là không bao giờ lão nghĩ đến.
Đúng lúc Dương Thủ Văn và Cái Gia Vận gặp nhau thì trong mái hiên bên trái của nha phủ lại có cảnh tượng cung giương nỏ mở, mùi thuốc súng nồng nặc.
Lư Vĩnh Thành căm tức nhìn Dương Thừa Liệt, nghiến răng nghiến lợi mà rằng:
- Văn Tuyên, người vẫn khỏe mạnh bình thường như vậy hà cớ gì mà sau một đêm tất cả đều chết hết? Hơn nữa tất cả họ đều là tự sát, rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì? Nếu như ngài không nói chuyện này cho rõ ràng thì ta tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua đâu.
Ngày đầu tiên quay về Xương Bình, Lư Vĩnh Thành không phải là không biết chuyện bảy đoàn đầu bị bắt.
Sau khi lão ta xử lý xong mọi chuyện thì mới nghe được người khác báo cáo lại chuyện bảy đoàn đầu bị Dương Thừa Liệt bắt gọn một mẻ.
Tuy nhiên, Lư Vĩnh Thành lại không quá lo lắng về chuyện này.
Lão hiểu con người của Dương Thừa Liệt, cũng biết Dương Thừa Liệt là người như thế nào.
Cho nên Lư Vĩnh Thành quyết định trước tiên hãy cứ thong thả chút, đợi đến ngày thứ hai thì sẽ đến yêu cầu Dương Thừa Liệt thả người.
Lão muốn công báo với người dân Xương Bình một thông tin, đó chính là chỉ cần Dương Thừa Liệt đi theo lão thì lão có thể đảm bảo rằng sẽ bảo vệ ông. Trong suy nghĩ của Lư Vĩnh Thành, chuyện này không phải là một chuyện khó, nhất là khi vào thời điểm này, Dương Thừa Liệt sẽ không vì chuyện này mà trở mặt ngay với lão.
Dù sao thì sau khi Lư Vĩnh Thành từ huyện Kế quay về, thực lực cũng đã lớn mạnh không ít.
Sau lưng lão có được sự ủng hộ của Lư gia, lại cộng thêm sự giúp đỡ của Vương thị Thái Nguyên cho nên lão đã nghĩ rằng Dương Thừa Liệt sẽ không dám phản kháng.
Nhưng lão không bao giờ ngờ được rằng …
Đến khi lão đến tìm Dương Thừa Liệt yêu cầu ông thả bảy đoàn đầu ra thì lại nhận được một tin tức như sấm nổ giữa trời xanh: đêm hôm qua, bảy đoàn đầu đã treo cổ tự tử trong đại lao.