Một người treo cổ tự tử thì cũng không nói làm gì, nhưng làm gì có chuyện cả bảy người cùng lúc chọn cách treo cổ kết liễu đời mình?
Lư Vĩnh Thành bị phản kích không kịp trở tay, cũng không biết nên làm gì thì mới được.
Khóe miệng của Dương Thừa Liệt khẽ nhếch lên lộ ra một nụ cười cổ quái:
- Đại Am, chuyện này là thế này … mấy người này có lẽ là có quan hệ với Vương Hạ …. Ồ, không đúng, hiện tại chúng ta vẫn còn không biết tên thật của y nữa. Có lẽ mấy tên đồng bọn của cái tên huyện lệnh giả mạo kia nghe thấy thông tin Vương Hạ giả mạo đã bỏ trốn, cho nên bọn chúng cảm thấy hoang mang lo sợ, và thế là tối hôm qua họ sợ tội tự sát.
Nói tới đây, ông liền đưa mắt quay sang nhìn Vương trưởng sử đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh.
- Thực ra, hạ quan sớm đã cảm thấy rằng tên tặc tử kia có vài điều không đúng lắm.
Làm gì có chuyện nhận chức ba năm mà không có quay về quê nhà thăm người thân, hơn nữa trong gia đình cũng chẳng có ai đến đây thăm nom, hỏi thăm? Chuyện này đúng là không hợp với lẽ thường tình cho lắm nên sau khi Lư chủ bộ có việc phải đi ra ngoài thì tôi đã bí mật bắt giữ bảy người kia lại, nhưng đúng lúc tôi đang chuẩn bị tra tấn thẩm vấn bọn chúng thì Lư chủ bộ lại đột nhiên quay về, còn làm cho đám kẻ trộm kia kinh sợ khiến cho những sắp đặt, an bài trước đó của tôi tan thành mây khói.
Trả đũa!
Đây chính là màn trả đũa hoàn hảo của Dương Thừa Liệt, khiến cho Lư Vĩnh Thành càng thêm tức giận.
Những lời này của ông ta, dù ít dù nhiều chính là đang muốn nói cho mọi người rằng chính Lư Vĩnh Thành và Vương Hạ đã cấu kết với nhau, dù sao thì hiện tại Vương Hạ cũng đã bỏ trốn cho nên chỉ cần tạt chút nước bẩn lên người của Lư Vĩnh Thành là được. Trong lòng Dương Thừa Liệt, chỉ cần ông không từ bỏ lực lượng vũ trang của huyện Xương Bình thì chuyện của ông và Lư Vĩnh Thành sẽ không bao giờ có chỗ để nhắc đến hai chữ “xoa dịu”, cho nên ông hà tất phải khách khí với lão?
Sắc mặt của Vương trưởng sử xanh mét, nhìn chằm chằm Dương Thừa Liệt, trong ánh mắt của y như sắp sửa phun ra lửa vậy.
Những lời kia của Dương Thừa Liệt cũng chính là nhân tiện châm biếm y.
Người trong họ Vương thị Thái Nuyên của ngài mất tích, bị người khác giả mạo suốt ba năm trời, tại sao người trong Vương gia nhà ngài lại không phát hiện ra? Đúng là chuyện nực cười nhất thiên hạ mà!
Nếu như chuyện này mà truyền đến triều đình, Vương gia không chỉ bị mất hết thể diện mà còn bị Võ Tắc Thiên nhân cơ hội này chèn ép.
Cho nên những lời nói này của Dương Thừa Liệt vừa vặn khoét thêm vào vết thương của Vương trưởng sử.
- Dương Thừa Liệt, ngài chớ có nói xằng nói bậy, rõ ràng là ngài đã giết chết bảy người kia.
- Ha ha, Vương trưởng sử, những lời này của ngài có phải là rất buồn cười hay không, ta với bảy người kia không thù không oán, ta có lý do gì để giết chết bọn họ?
- Ngài, ngài đã cấu kết với tên tặc kia.
- Vương trưởng sử, những lời này của ngài có chứng cứ không vậy?
Dương Thừa Liệt giận tím mặt, đứng phắt người dậy.
Ông xuất thân từ binh nghiệp, người cao hơn 1m80, dáng người cao lớn, cường tráng càng khiến cho khắp người tỏa ra một luồng sát khí đằng đằng. Mặc dù Vương trưởng sử xuất thân cao quý nhưng sức khỏe lại yếu đuối, không chịu được gió lớn, khi mà Dương Thừa Liệt tức giận đứng dậy đã khiến cho Vương trưởng sử sợ hãi thu người lại.
- Văn Tuyên, Văn Tuyên chuyện này hà tất phải làm căng thẳng tức giận như vậy?
Lư Vĩnh Thành nhìn thấy chuyện đang diễn biến theo chiều hướng xấu đi nên vội vàng bước lên trước ngăn cản Dương Thừa Liệt, mặt mày tươi cười, lão ấn Dương Thừa Liệt ngồi xuống và nói:
- Vương trưởng sử không có ác ý gì, chỉ là trong nhà xảy ra một chuyện lớn như vậy, thân tộc đến bây giờ tung tích vẫn không rõ cho nên tâm trạng không được tốt, dễ nóng nảy.
Ngồi xuống đã, Văn Tuyên ngài ngồi xuống trước đi, ngài xem ngài kìa. Bây giờ ngài đã lớn tuổi như vậy rồi mà tính tình vẫn cứ nóng nảy, bộp chộp như vậy. Ta và ngài cũng đã làm việc cùng nhau hơn 10 năm rồi, tôi đây còn không tin tưởng ngài hay sao? Chỉ là trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà lại chết những bảy mạng người, cho nên tôi e ngại nếu như chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của ngài.
Dương Thừa Liệt thuận thế ngồi xuống, rồi cười lạnh:
- Tôi sợ gì chứ? Chẳng qua cũng chỉ là phải chịu một chút trách cứ, lẽ nào mọi người còn muốn đòi luôn cái mạng này của tôi hay sao?
- Chuyện này đương nhiên là không phải rồi.
Lư Vĩnh Thành chợt phát hiện ra rằng hiện tại Dương Thừa Liệt đã trở thành một cái gai nhức nhối, lão về cơ bản là không thể nào gây sự được.
Lão kìm nén cơn tức giận, trên mặt cố nặn ra một nụ cười mà rằng:
- Văn Tuyên, ngài không cần phải nóng vội, ta đây cũng không phải là muốn uy hiếp gì ngài.
Chỉ là, hiện tại nha môn đã xảy ra một chuyện kinh thiên động địa như vậy, bây giờ, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi lại chết nhiều người như vậy, chuyện này mà đồn ra ngoài, ít nhiều gì cũng không được hay cho lắm, chỉ sợ lão bách tính vì chuyện này mà lại cảm thấy hoang mang lo sợ. Ý của tôi chính là muốn có một lời giải thích thỏa đáng cho người dân. Hơn nữa, kẻ giả mạo cũng không thể nào bỏ qua dễ dàng như vậy được. Nếu cứ như thế này thì sự tình khó tránh khỏi phức tạp, ý của ta chính là tại sao Văn Tuyên không chuyên tâm đi bắt kẻ giả mạo?
- Hả?
Dương Thừa Liệt nheo mắt lại và nói:
- Đại Am nói vậy là có ý gì?
Lư Vĩnh Thành hít một hơi thật sâu rồi trầm giọng xuống:
- Ý của ta chính là, Văn Tuyên chuyên tâm bắt tặc, tạm thời chuyện trong thành không cần phải để ý tới. Nhưng khổ nỗi, trong thời gian gần đây, trong thành tình hình cũng không được yên ổn cho lắm, ý của ta là, chi bằng tạm thời ta sẽ thống lĩnh dân tráng, duy trì trị an trong thành, đợi sau khi bắt được kẻ giả mạo, Văn Tuyên lại quay lại nắm giữ dân tráng võ hầu, chuyện này ngài thấy thế nào?
Trạm ban tạo lệ, mấy chục người.
Bộ ban khoái thủ, cũng không quá mười mấy người.
Sức mạnh quân sự quan trọng nhất của huyện Xương Bình chính là dân tráng võ hầu, tổng cộng có hơn 300 người.
Lư Vĩnh Thành vừa mới quay về đã muốn lấy đi một ban quan trọng nhất trong ba ban nha dịch, nghe xong mà sắc mặt của Dương Thừa Liệt lập tức trở nên khó coi.
Nói nhiều như vậy chẳng qua cũng chỉ là vì muốn lấy binh quyền trong tay ta mà thôi!
Dương Thừa Liệt cười lạnh một tiếng rồi nói:
- Lư chủ bộ không cần phải lo lắng, tặc tử nhất định tôi sẽ bắt được, càng không dám phiền đến Lư chủ bộ phải lo lắng về chuyện dân tráng. Nếu như Lư chủ bộ muốn cướp lấy dân tráng thì chi bằng ngài hãy trình báo lên châu phủ, mời châu phủ đến bãi miễn chức vụ huyện úy này của ta.
- Ai daz, Văn Tuyên, sao ngài lại nói ra những lời nặng nề như vậy, ta và ngài đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy rồi, lúc nào ta nói là muốn bãi miễn chức vụ của ngài đây?
- Hừ!
Dương Thừa Liệt nhìn Lư Vĩnh Thành một cái rồi lại quay sang nhìn Vương trưởng sử.
- Được thôi, tôi vẫn còn phải nhanh chóng bắt tên tặc, hai vị đại nhân xin cứ ngồi đây từ từ nói chuyện tiếp, tôi xin cáo từ trước.
Nói xong, Dương Thừa Liệt đứng dậy bước đi.
Lư Vĩnh Thành liền thay đổi sắc mặt, lão rất muốn đứng dậy ngăn cản Dương Thừa Liệt nhưng lời nói cứ đến đầu lưỡi thì lại không sao thốt lên được, cuối cùng chỉ khiến cho sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Đại Am, người này quá kiêu ngạo, quá ngông cuồng!
- Ta biết …
Lư Vĩnh Thành nhếch mép cười lạnh rồi nói tiếp:
- Ta luôn coi thường ông ta, cứ nghĩ ông ta là một kẻ nhà quê. Vốn dĩ cho rằng Dương Thừa Liệt chẳng qua cũng chỉ là một kẻ mãng phu, thật không ngờ ông ta lại có thể quyết đoán đến như vậy. Vốn dĩ cho rằng có thể dễ dàng khiến ông ta cúi đầu, kết quả …. Bảy người kia không biết đã sợ tội mà tất cả đều treo cổ tự sát gì chứ, rõ ràng là tên nhà quê đang muốn cảnh cáo ta.
- Vậy thì chúng ta nên làm gì đây?
Vương trưởng sử cau mày lại và khẽ hỏi:
- Lần này hai nhà Vương Lư hợp tác với nhau, tôi và ngài thân đều mang trọng trách.
Trước đây, tay sai Điền Vũ Sinh đánh cắp thư tín trong thành Hắc Sa, mặc dù đã bị mất mạng ở trong Hổ Cốc Sơn nhưng bức thư đó đến hôm nay vẫn không rõ tung tích. Nếu như lần này nhiệm vụ lại bị thất bại, e rằng người trong gia tộc sẽ không hài lòng về tôi và ngài, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều phiền phức.
Lư Vĩnh Thành lắng nghe mà sắc mặt càng ngày càng khó coi.
- Đây cũng chính là lý do mà tại sao tôi nhất định phải khống chế được Xương Bình.
Nếu như không khống chế được dân tráng võ hầu thì một khi xảy ra biến cố, tôi và ngài sẽ bị rơi vào hoàn cảnh khốn cùng. Ngày trước tôi đã không biết được rằng Dương Thừa Liệt là một người giỏi đóng kịch, ông ta không sợ cùng với tôi đấu một trận lưỡng bại câu thương, cho nên chúng ta càng không thể nào để xảy ra chuyện ngoài ý muốn vào lúc này. Nếu như không được thì đầu tiên chúng ta phải nghĩ cách điều ông ta ra bên ngoài thành, nhưng nếu làm như vậy thì phải làm phiền đến binh mã của ngài.
- Cái lão Dương Thừa Liệt này vừa nhìn là biết ông ta là một kẻ cứng đầu cướng cổ, ông ta sẽ ngoan ngoãn ra khỏi thành sao?
Lư Vĩnh Thành ngẫm nghĩ một lúc rồi hạ giọng nói:
- Mặc dù ta không thể nào điều động được ông ta nhưng trong huyện Xương Bình này luôn có người có thể điều động được ông ta.
- Ý của ngài là …
Lư Vĩnh Thành gật gật đầu, sau đó cười khổ nói:
- Không sai! Chỉ cần cho lão già này một chút lợi lộc thì nhất định lão sẽ ra mặt.
***
Trời đã về đêm mà Dương Thừa Liệt vẫn chưa quay về nhà.
Bữa cơm tối, Dương Thủ Văn mượn cớ đưa cơm, nán lại trao đổi với Dương Thừa Liệt chút chuyện ở trong huyện nha.
Nhìn từ bên ngoài thì huyện nha rất yên bình, hòa thuận, Dương Thừa Liệt và Lư Vĩnh Thành cũng bình an vô sự, không có phát sinh bất cứ xung đột gì.
Thậm chí chuyện Dương Thừa Liệt giết chết bảy đoàn đầu, Lư Vĩnh Thành cũng không có tiếp tục truy cứu.
Nhưng càng như vậy thì Dương Thủ Văn lại càng cảm giác được, ẩn sâu sau sự yên bình kia chính là một mối nguy hiểm.
- Để Cái Gia Vận trở thành bạch trực cũng không phải là chuyện khó, nhưng ta cảm thấy Lư Vĩnh Thành sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ của lão đâu.
Hủy Tử, ta luôn có một dự cảm rằng Lư Vĩnh Thành dường như muốn nắm giữ, thao túng quân đội của Xương Bình, cướp đi dân tráng võ hầu trong tay của ta. Những chuyện này không được bình thường cho lắm, về lý mà nói, nếu như lão ta muốn thao túng, khống chế huyện nha thì nên bắt đầu từ trạm ban tạo lệ mới đúng, nhưng hiện tại …
Dương Thừa Liệt trầm ngâm hồi lâu rồi khẽ lên tiếng:
- Con thay ta chuyển lời đến Cái Lão Quân lần nữa, bảo ông ấy giúp ta để ý đến Bảo Hương Các.
- Bảo Hương Các?
Dương Thủ Văn nghe xong thì vô cùng kinh ngạc, hỏi lại bằng giọng khó hiểu:
- Chẳng phải là chúng ta đã điều tra rồi hay sao, Bảo Hương Các đó không có điểm gì khả nghi?
- Lần trước điều tra không phát hiện được manh mối gì nhưng điều đó không có nghĩa là lần sau cũng như vậy.
Trước đây tên liêu tử giả bị giết, sau đó thì huyện nha bị tập kích, không chứng minh được trong đó có cất giấu văn chương, hơn nữa lại có liên quan đến Lư gia. Nếu như Lư Vĩnh Thành không cướp được ba ban nha dịch khỏi tay ta, khó mà bảo đảm được rằng lão ta không giở chiêu bài tiếp theo. Hủy Tử, con hãy nói với Lão Quân là giúp ta để ý đến Bảo Hương Các! Nếu như Lư Vĩnh Thành tìm người đến giúp đỡ thì nhất định là ông ta sẽ thông qua Bảo Hương Các!
- Hài nhi đã hiểu!
- Được rồi, con quay về đi!
Hai ngày nay ta sẽ trấn thủ huyện nha, ta đây rất muốn xem Lư Vĩnh Thành sẽ giở thủ đoạn gì tiếp theo.
Còn về cái tên họ Vương kia chúng ta cũng không cần phải quá lo lắng. Hiện tại Bá Ngọc có lẽ đã đến huyện Kế rồi, họ Vương kia cũng chẳng thể ở lại Xương Bình được bao lâu đâu.
Mọi người đã bắt đầu âm thầm triển khai kế hoạch của mình, nhưng mong sao trong hai ngày này đừng có xảy ra chuyện gì nữa …