Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Thịnh Đường Quật Khởi (Dịch)

Cập nhật: 12/04/2024
Tác giả: Canh Tân
Trạng thái: Hoàn Thành
Lượt xem: 5,281
Đánh giá:                      
Lịch sử
Quân sự
Truyện trinh thám
Cổ Đại
Thám Hiểm
Quan Trường
Truyện Sắc
     
     

Trời đã tối, cũng chẳng bao lâu nữa là bước vào đêm khuya.

Sau khi đêm xuống, mưa cũng nhẹ hạt đi nhiều, nhưng vẫn cứ tí tách tí tách như cũ, mãi mà không dứt càng khiến cho lòng người thêm sầu.

Mưa mùa thu lạnh và buồn.

Dương Thủ Văn mở ô giấy bước ra khỏi huyện nha, men theo con phố vắng lạnh bước chậm quay về nhà.

Nói thật thì hắn rất thích cảm giác một mình bước chậm trên phố như lúc này đây. Ở kiếp trước, hắn phải nằm dài trên giường suốt mười mấy năm, kiếp này hắn lại có thể tự do đi lại, đối với hắn đây đích thực là một cảm giác hạnh phúc. Nếu như không phải là có quá nhiều chuyện vụn vặt xảy ra thì hắn sẽ càng vui vẻ hạnh phúc hơn. Chuyện gì cũng không cần phải bận tâm, chuyện gì cũng không phải suy nghĩ đắn đo, đầu óc thảnh thơi, chỉ cần thả lỏng người bước chậm trên đường.

Đáng tiếc, chuyện này dường như là một ước mơ quá xa vời.

Sau khi tỉnh táo, Dương Thủ Văn không thể không thay đổi tâm tính.

Đặc biệt là sau khi xảy ra một loạt chuyện kinh thiên động địa này, hắn càng phải cẩn thận, chuyện cần phải suy nghĩ cũng càng ngày càng nhiều.

Lư Vĩnh Thành muốn khống chế huyện Xương Bình, điều này hắn có thể lý giải được, nhưng tại sao lão ta lại chăm chăm vào ba ban nha dịch trong tay của Dương Thừa Liệt.

Còn có một loạt các vụ án trước kia nữa, cùng với chuyện huyện nha bị tập kích đêm khuya, dường như đã trở nên rõ ràng hơn.

Lư Vĩnh Thành muốn tìm thứ gì? Hoặc là giống như ai đó đã từng nói, lão ta muốn khống chế, thao túng huyện Xương Bình để đạt được một mục đích nào đó mà lão ta không muốn nói cho người khác biết.

Một người đã bị ruồng bỏ suốt hai mươi mấy năm đột nhiên lại nhận được sự ủng hộ của gia tộc.

Chỉ tính riêng chuyện này cũng đã nói lên rất nhiều vấn đề ẩn giấu bên trong.

Dương Thủ Văn cảm thấy mọi chuyện càng ngày càng trở nên phức tạp, càng ngày càng có nhiều bí mật, càng ngày càng khiến cho người khác mơ hồ, đau đầu.

- Ai?

Đúng lúc Dương Thủ Văn rẽ vào một góc chuẩn bị bước vào trong thì đột nhiên hắn dừng bước chân lại.

Một tay giữ chắc chiếc ô giấy, tay còn lại thì lặng lẽ trở tay, từ trong tay áo phi ra một con dao găm.

- Dương đại lang xin chớ vội động thủ, tiểu nô không hề có ác ý gì.

Trong một con hẻm nhỏ có hai người đang bước ra.

Người đi đầu chính là một nữ nhân, trong tay nàng cũng cầm một chiếc ô giấy, trên mặt có đeo một chiếc khăn lụa, che kín khuôn mặt của nàng, còn người đứng sau lưng nàng lại là một chàng thanh niên. Vì trời quá tối, lại cộng thêm mưa phùn lất phất nên rất khó nhìn rõ tướng mạo của người này, nhưng từ dáng người cao ráo của y, có thể nhìn ra rằng người này tuổi tác không lớn, khắp người tỏa ra một nhuệ khí.

Dương Thủ Văn nheo mắt lại, dao găm đã chuẩn bị sẵn sàng ở cổ tay.

- Ngươi là ai?

Nữ nhân kia trông rất quen nhưng Dương Thủ Văn lại không thể nhớ ra là ở nơi nao, vào lúc nào hắn đã gặp qua người này.

Nữ nhân kia khoan thai bước về phía hắn, cho đến khi khoảng cách giữa Dương Thủ Văn và nàng chỉ còn khoảng 5 bước chân thì dừng lại, sau đó thì hơi cúi người xuống hành lễ.

- Đại lang là người của công việc, không nhớ tiểu nô là ai cũng là một chuyện dễ hiểu.

Không biết đại lang có còn nhớ hay không, phường Mãng Sơn, nhà trọ Lão Quân?

- Cô là?

Dương Thủ Văn như đã nhớ ra, thu lại dao găm, chỉ tay về phía nữ nhân đó và nói:

- Ta nhớ ra rồi, lúc đó cô ngồi bên cạnh Lão Quân.

- Tiểu nô A Bố Tư Oát Ca Đại, phụng mệnh của Lão Quân, đứng ở đây đợi đại lang đã lâu.

- A Bố Tư?

Dương Thủ Văn ngạc nhiên thốt lên:

- Cô là người Đột Quyết đúng không?

- Tiểu nô là người Đột Kỵ Thi, thật không ngờ kiến thức của đại lang lại rộng đến như vậy.

Làm gì có chuyện kiến thức của ta uyên thâm đến vậy, chỉ là A Bố Tư …cái tên này, chỉ nghe thôi đủ biết là tên của người Đột Quyết rồi, cô coi ta là kẻ ngốc đó à?

Nhưng, Đột Kỵ Thi là cái khỉ gió gì?

Hiểu biết của Dương Thủ Văn về Đột Quyết không được nhiều cho lắm. Thời gian gần đây, chính vì chuyện của Mặc Xuyết cho nên hắn mới có một chút hiểu biết về Đột Quyết, nhưng chẳng qua đây chỉ là hiểu biết trong lúc gấp gáp, còn những vấn đề liên quan đến người Đột Quyết hắn cũng chỉ là biết sơ sơ mà thôi.

- Muộn như vậy rồi mà hai người vẫn đến tìm ta có chuyện gì vậy?

Dương Thủ Văn nhìn Oát Ca Đại rồi hỏi với giọng nghi ngờ.

Oát Ca Đại nghe xong liền bật cười, tiếng cười của nàng giống như tiếng kêu trong trẻo của chuông bạc:

- Dương huyện úy đã giúp Lão Quân giải quyết cái họa tâm phúc, Lão Quân cảm kích vô cùng, để đáp lại tấm lòng của Dương huyện úy, Lão Quân cũng đã hoàn thành lời hứa của Lão Quân với Dương huyện úy, hôm nay tôi đặc biệt đến đây để báo cáo với đại lang.

Nói xong, Oát Ca Đại liền nghiêng người, chàng thanh niên đứng đằng sau nàng liền ném sang cho Dương Thủ Văn một chiếc túi.

Một mùi máu tươi nồng nặc, tanh tưởi xông thẳng vào mũi, sau khi Dương Thủ Văn đỡ lấy chiếc túi nhưng hắn không lập tức mở túi ra quan sát mà để trên tay ước lượng một lúc rồi ném chiếc túi quay lại bên kia.

- Chuyện của Hoàng Thất đã giải quyết rồi?

- Đúng vậy.

- Lão Quân quả nhiên là một hảo hán nhất ngôn cửu đỉnh, chỉ là ta không thể ngờ được rằng tốc độ của ngài ấy lại nhanh đến như vậy.

Oát Ca Đại cười cười đáp lại:

- Chuyện mà Dương huyện úy đã giao phó, Lão Quân sao dám chậm trễ? Nhưng lẽ nào đại lang không muốn kiểm tra thực hư hay sao?

- Ta tin tưởng Lão Quân, xử lý cái đó sạch sẽ một chút.

Oát Ca Đại gật đầu, xách lấy chiếc túi, ra hiệu cho thanh niên phía sau mau tiến lên.

- Ngoài ra, Lão Quân nghe nói hiện tại Dương huyện úy đang gặp phải một số rắc rối cho nên muốn tặng cho huyện úy một món quà.

Hai ngày hôm nay huyện úy bận tối ngày, trăm công nhìn việc, cả ngày đều làm việc ở nha môn, còn nhị lang thì lại không có ở nhà, trong nhà chỉ còn lại một mình đại lang, bên cạnh đến một người sai khiến cũng không có. Đây là huynh đệ của tiểu nô, tên là A Bố Tư Cát Đạt, võ công cao cường, rất thông minh, nhanh nhẹn, xứng đáng là một người để đại lang tin tưởng, và quan trọng hơn cả chính là trong huyện thành Xương Bình không có một ai biết Cát Đạt.

Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong thì ngẩn người ra, ánh mắt nhanh chóng chuyển sang nhìn chàng thanh niên kia.

- Lão Quân làm như vậy là muốn sắp xếp tai mắt ở trong nhà của ta?

- Hì hì, tai mắt thì chẳng phải là quá lộ liễu hay sao, Lão Quân chỉ muốn tặng đại lang một người sai vặt mà thôi.

Nàng vừa nói vừa đưa tay ra vẫy, A Bố Tư Cát Đạt biết ý liền bước lên trước, khom người vái chào Dương Thủ Văn.

Người này cao khoảng 1m80, dáng người mảnh khảnh, sau lưng có đeo một thanh trường mâu dài khoảng 9 thước.

Khi mà y bước đến đứng trước mặt Dương Thủ Văn hành lễ thì một luồng dũng khí tỏa ra mạnh mẽ, đập thẳng vào mặt hắn.

Dương Thủ Văn không khỏi nheo mắt lại, mặc dù hắn không thể nhìn rõ được nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được một luồng sát khí nồng nặc đang tỏa ra từ người thanh niên này. Tên này, thân thủ không kém! Dựa vào cái nhìn của Dương Thủ Văn thì cái tên A Bố Tư Cát Đạt này võ công ít nhất cũng ngang ngửa với hắn, tuyệt đối không có chuyện thua kém hơn.

- Mặt khác, đại lang cũng không cần phải lo lắng người này sẽ tiết lộ thông tin gì ra ngoài.

Người đệ đệ này của tiểu nô, hồi còn nhỏ đã bị ốm một trận rất nặng, cho nên không nói được nữa nhưng đầu óc của đệ ấy lại rất thông minh, lanh lợi. Lão Quân cảm thấy nếu như cứ giữ đệ ấy ở trong khách điếm thì sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ, cho nên hôm nay tôi đây đến cũng mong đại lang chiếu cố.

Trong đêm đen, cách nhau bởi một màn mưa bụi nhưng Dương Thủ Văn vẫn có thể nhìn thấy trong đôi mắt màu xanh biếc kia đang ánh lên một cái nhìn khẩn cầu.

Câm?

Dương Thủ Văn lại đưa mắt sang quan sát người thanh niên nọ, rồi đột nhiên cười cười đáp lại:

- Tấm lòng này của Lão Quân, ta thay cha ta nhận là được chứ gì.

Quay về mong cô nương hãy chuyển lời tới Lão Quân rằng trong thành cục diện đang rất nhạy cảm, mong ngài ấy hãy cẩn thận một chút.

- Tiểu nô nhất định sẽ chuyển lời đúng như những gì mà đại lang vừa nói.

A Bố Tư Oát Ca Đạt lại một lần nữa cúi thấp người, sau đó quay đầu lại nói nhỏ hai ba câu gì đó rồi mở ô giấy chầm chậm rời đi.

Còn Dương Thủ Văn thì lại bước đến trước mặt Cát Đạt.

Hắn đi quanh người này hai vòng rồi đột nhiên phá lên cười rằng:

- Đi thôi, cùng ta trở về nhà.

Dương Thủ Văn nói xong thì liền bước về phía Phiên Nhân Lý.

Còn A Bố Tư Cát Đạt kia liền đi theo sau lưng hắn.

Bước đi của hai người này trông rất quái dị, dường như họ cùng cất bước chân, nhưng bước đi của Cát Đạt lúc nào cũng chậm hơn nửa nhịp, ngoan ngoãn lặng lẽ theo sau Dương Thủ Văn.

***

- Hủy Tử, đây là ai?

Quay về đến Dương phủ, Dương Thủ Văn dẫn Cát Đạt đến phòng khách.

Lúc này Tống Thị đang dọn dẹp ở trong phòng khách, nhìn thấy Dương Thủ Văn dẫn theo một người lạ ăn mặc cổ quái bước vào nhà nên không thể không hỏi.

Dưới ánh đèn A Bố Tư Cát Đạt mặc một bộ trang phục của người Hồ, tuy nhiên bên ngoài lại khoác một tấm áo không tay làm bằng da thú.

Nhìn vẻ bề ngoài của y thì xem ra y cũng không lớn lắm, chắc cũng chỉ vừa mới thành đinh, tướng mạo thì mang nét đặc trưng của người Đột Quyết: hai mắt xanh biếc, mắt sâu mũi cao, nhưng lại hơi khoằm, trông y như một cái mỏ của chim ưng, tóc hơi xoăn, da trắng nõn, trắng đến mức khiến cho người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng y bị bệnh.

Nhưng lại là một thằng nhóc vô cùng đẹp trai.

Dương Thủ Văn thầm tán thưởng một câu rồi cười cười với Tống Thị:

- A nương không cần phải lo lắng, cậu ấy tên là A Bố Tư Cát Đạt, chính là hộ vệ mà con mời về. Hôm qua nhị lang rời khỏi nhà, Tống An và Dương Mạt Lỵ cũng không ở nhà, còn phụ thân gần đây thì lại bận trăm công nghìn việc, e rằng cũng chẳng ở nhà được mấy chốc, con thấy trong nhà mình chỉ còn lại mỗi một mình Lão Hồ Đầu, lo lắng trong nhà không đủ nhân lực nên mới tìm cậu ta về nhà để phụ giúp ấy mà.

Cho nên cậu ta sẽ ở tiền viện, nếu như a nương cần dùng người, a nương cứ tùy ý sai khiến.

Đúng rồi, Cát Đạt không thể nói chuyện được nhưng cậu ấy có thể nghe được …. Đúng rồi, Cát Đạt cậu có hiểu những gì mà chúng tôi đang nói chuyện với nhau không?

Mặt không cảm xúc, A Bố Tư Cát Đạt gật gật đầu, cái gật đầu này khiến cho Dương Thủ Văn nhẹ nhàng thở phào.

- Thì ra là một người câm, đúng là đáng tiếc mà.

Tống Thị không có tiếp tục tra hỏi về lai lịch của A Bố Tư Cát Đạt nữa, gọi Lão Hồ Đầu đến sắp xếp chỗ ở cho y.

- Hủy Tử, con nói xem a lang cũng thật là, bận túi bụi từ sáng đến tối, cả ngày không thể quay về nhà, dạo này ông ấy đang bận chuyện gì vậy? Lư Vĩnh Thành kia chẳng phải là thần thông quảng đại lắm hay sao? Lão gây sức ép với ông ấy, khiến cho nhà mình vắng tanh vắng ngắt, đúng là không có ý tứ gì hết.