Tống Thị không tiếp tục hỏi về lai lịch của A Bố Tư Cát Đạt, gọi Lão Hồ Đầu đến sắp xếp chỗ ở cho y.
- Hủy Tử, con nói xem a lang cũng thật là, bận túi bụi từ sáng đến tối, cả ngày không thể quay về nhà, dạo này ông ấy đang bận chuyện gì vậy? Lư Vĩnh Thành gã chẳng phải thần thông quảng đại lắm hay sao? Gây sức ép với ông ấy, khiến cho nhà mình vắng tanh vắng ngắt, đúng là không có ý tứ gì hết.
Hai ngày hôm nay Dương Thừa Liệt đều đi sớm về muộn, thậm chí là cả ngày không về nhà lấy một lần.
Cho nên tâm trạng của Tống Thị cũng không được tốt lắm, thấy Dương Thủ Văn ngồi xuống bên cạnh càng không nhẫn nhịn nổi cảm xúc mà kể lể nỗi bực dọc với hắn.
Dương Thủ Văn chỉ có thể cười khổ đáp lại, nhưng lại không biết giải thích với bà như thế nào. Nếu như nói cho Tống Thị biết vì sao mà Dương Thừa Liệt gần đây bận trăm công nghìn việc, e rằng Tống Thị lại càng thêm lo lắng hơn. Hắn chỉ có thể trấn an Tống Thị vài câu, rồi nhân cơ hội chuồn khỏi phòng khách.
Bên ngoài hiên nhà trước sân, Ấu Nương và Thanh Nô dẫn theo Bồ Đề và bốn chú chó nhỏ, nhìn vào trong bằng ánh mắt tò mò.
Dương Thủ Văn đi qua rồi khẽ cụng cho mỗi người một cái cốc đầu, khiến cho hai tiểu cô nương liên tiếp hờn dỗi. Thấy vậy, hắn cười rồi day day trán cho hai nàng, cất bước đi dọc hàng lang. Lão Hồ Đầu đang giúp Cát Đạt trải giường chiếu, nhìn thấy Dương Thủ Văn bước vào ông liền vộ vàng chạy tới thỉnh an.
- Lão Hồ Đầu, ông ra ngoài trước đi!
- Vâng!
Lão Hồ Đầu bước ra khỏi phòng, Dương Thủ Văn liền ngồi xuống giường, một tay ôm Ấu Nương, một tay ôm Thanh Nô.
- Ấu Nương, Thanh Nô, đây là Cát Đạt.
Cát Đạt, hai người này đều là muội muội của ta, sau này cậu phải quan tâm nhiều đến hai muội ấy. Trong gia đình của chúng tôi không có quá nhiều người, cũng không có quá nhiều quy tắc. Lúc nãy, cậu cũng đã nhìn thấy rồi đó, ngoài cha mẹ của tôi ra thì còn có thẩm nương làm bếp, tính thêm cả Lão Hồ Đầu thì đó chính là toàn bộ Dương phủ. Ngoài ra, còn có ba người nữa nhưng hiện tại thì họ không ở đây, dự rằng phải vài ngày nữa thì họ mới có thể quay về nhà.
A Bố Tư Cát Đạt gật gật đầu, cởi tấm áo không tay làm bằng da thú ra rồi treo vào giá treo.
Sau đó, y kéo áo ngồi chồm hỗm trên giường nhìn Dương Thủ Văn.
Thực ra, nói chuyện với người câm cũng khá đau khổ!
Dương Thủ Văn cười cười nói tiếp:
- Cát Đạt, những điều này ta bắt buộc phải nói với cậu trước, sau khi ta nói xong, nếu như cậu không bằng lòng thì có thể rời khỏi nơi đây.
Hắn vừa nói vừa vỗ nhè nhẹ vào đầu của Ấu Nương ra hiệu cho cô dẫn Thanh Nô đi ra ngoài.
Dương Thủ Văn chăm chú nhìn Cát Đạt và nói:
- Bất luận trước đây cậu có quan hệ gì với Lão Quân, tôi cũng không quan tâm Oát Ca Đại là gì của cậu, nhưng hôm nay cậu đã bước chân vào cửa của Dương gia nhà tôi, thì sau này cậu chính là người của Dương gia. Nếu như cậu bằng lòng trở thành một thành viên trong Dương gia thì tôi tự nhiên sẽ coi cậu là người thân, nhưng nếu như cậu dám một dạ hai lòng, đến lúc đó cậu đừng có trách tôi ra tay ác độc.
Trong ánh mắt của Cát Đạt lộ ra một cái nhìn không cho như vậy là đúng.
Rất rõ ràng, y không để ý đến những lời nói uy hiếp của Dương Thủ Văn.
- Cậu không tin?
Khóe miệng của Cát Đạt khẽ cong lên vẽ thành một nụ cười châm biếm.
Nhưng không đợi nụ cười trên môi của Cát Đạt tắt thì Dương Thủ Văn đột nhiên giơ tay ra, một luồng ánh sáng phát ra. Chuyện này xảy ra quá đột ngột, thậm chí Cát Đạt còn chưa kịp phản ứng lại, y chỉ cảm thấy đỉnh đầu của mình vừa xoẹt một cái rồi phập môt tiếng, có thứ gì đó đã cắm vào gương đồng đằng sau lưng y.
Gương đồng rơi loảng xoảng trên đất, trên mặt tấm gương xuất hiện một chiếc lỗ nhỏ và sâu.
Một chiếc vòng thép có đường kính ước chừng khoảng 20 cm lăn trên mặt đất, còn trong tay của Dương Thủ Văn lại xuất hiện một con dao găm.
- Oát Ca Đại nói rằng ngươi là người có võ công cao cường, Lão Quân lại đề cử ngươi đến đây, ta cũng tin rằng ngươi không phải là người tầm thường.
Nhưng ta cũng tin bản thân mình, ta có vô số thủ đoạn, cách thức để dồn cậu vào chỗ chết …. Hôm nay ta nói những chuyện này cùng với cậu, trước là tiểu nhân sau là quân tử. Bây giờ nếu như cậu muốn rời khỏi đây thì vẫn còn kịp đó, còn nếu không, một khi cậu đã đồng ý ở lại đây, sau này mà lại muốn rời khỏi đây, vậy thì cậu sẽ là kẻ thù của Dương Thủ Văn ta.
Dương Thủ Văn nói xong liền đứng dậy.
- Suy nghĩ cho cẩn thận, trước sáng ngày mai cậu có thể rời khỏi đây bất cứ lúc nào.
Hắn vừa nói vừa chắp tay sau lưng và bước ra ngoài.
Chiêu thức chiếc vòng thép kia chính là được luyện thành công sau khi Dương Thủ Văn tỉnh lại. Ở kiếp trước, mười mấy năm nằm trên giường, lúc rảnh rỗi hắn thường lấy vòng thép ném vào trong bình rượu, có thể nói là hắn đã luyện đến trình độ bách phát bách trúng, nhưng trò chơi giết thời gian của ngày xưa, bây giờ đã được hắn luyện thành thuật giết người.
Có những lúc bạn buộc phải tỏ ra thật là mạnh mẽ và cứng rắn thì mới có thể thu phục lòng người.
A Bố Tư Cát Đạt không giống với Dương Mạt Lỵ.
Mạt Lỵ không có tâm tư gì, chuyện sung sướng nhất trong cuộc đời của y chính là mỗi ngày có thể ăn no căng bụng, ngày nào cũng vô ưu vô tư cả ngày, nhưng A Bố Tư Cát Đạt, dường như trước đó đã được Lão Quân huấn luyện như một thích khách. Mặc dù y không thể nào nói chuyện được nhưng Dương Thủ Văn lại có thể cảm nhận được sự ương ngạnh trong xương cốt của tên nhãi này. Hắn biết rằng đối với loại người như y, tuyệt đối không được khách khí.
- Hủy Tử ca ca, y là người xấu à?
Dương Thủ Văn bước ra đến hiên nhà thì đã nhìn thấy Ấu Nương đứng ở trước cửa.
Cô nhìn Dương Thủ Văn bằng ánh mắt nghi ngờ, trên khuôn mặt lộ ra vẻ không hiểu.
- Vì sao muội lại nói như vậy?
- Vừa nãy Hủy Tử ca ca đánh y, muội đã nhìn thấy.
Dương Thủ Văn nghe xong mà không nhịn được cười, khẽ đáp lại:
- Ấu Nương không cần phải đoán bừa, không phải là huynh đánh cậu ta, chỉ là huynh muốn hù doạ cậu ta thôi.
Tuy nhiên, sau này nếu như mọi người cùng chung sống với nhau thì Ấu Nương đừng có ức hiếp cậu ta đó.
- Giống như cách mà chúng ta đối xử với Mạt Lỵ sao?
- À …. Dương Mạt Lỵ là người nhà chúng ta.
Khi nào cậu ta có thể trở thành người của nhà chúng ta thì lúc đó chúng ta mới có thể đối đãi với cậu ta như đối với Dương Mạt Lỵ, hiểu không?
- Âu Nương biết rồi!
Dương Ấu Nương ngoan ngoãn gật đầu, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười, kéo lấy cánh tay của Dương Thủ Văn và nói:
- Hủy Tử ca ca, mau kể chuyện cho muội nghe, hôm qua huynh không kể chuyện cho muội nghe, lần trước huynh kể đến đoạn Đường Tăng bị bắt ở Tiểu Lôi Âm, sau đó thì thế nào nữa?
Dương Thủ Văn nghe xong thì bật cười, ngồi xuống ôm Ấu Nương vào trong lòng.
- Được, huynh sẽ kể tiếp chuyện cho muội nghe.
***
Đêm nay, Dương Thủ Văn không ngủ được.
Trong nhà đột nhiên thêm một người, nếu như nói là không có phòng bị thì đương nhiên là hắn đang nói dối.
Cũng may mà có Bồ Đề và mấy chú chó nhỏ trực đêm cho nên Dương Thủ Văn cũng thoải mái đi không ít. Ngày hôm sau, mưa tạnh rồi! Khi tia nắng đầu tiên hửng đỏ xuất hiện ở phía chân trời, Dương Thủ Văn liền cầm thanh đại thương Hổ Thôn bước ra giữa sân lớn trước tiền viện, nhưng hắn lại không phải là người thức dậy sớm nhất. A Bố Tư Cát Đạt đã dậy từ lâu, y đang ở sân, luyện tập với thanh trường mâu.
Thanh trường mâu trong tay của A Bố Tư Cát Đạt như có linh hồn, bay lên hạ xuống, vèo vèo vèo vèo.
Dương Thủ Văn đứng bên cạnh nhìn y luyện mâu một hồi rồi bất giác ngầm gật đầu một cái tán thưởng.
Nói về thương pháp, trường mâu của Cát Đạt không được coi là thần kỳ, càng không thể nào tinh diệu bằng thương liên hoàn Cửu Tử tổ truyền của Dương Thủ Văn. Thương pháp của gã có chiêu số ít, chiêu thức đơn giản và không có gì đặc biệt nhưng uy lực lại vô cùng lớn. Nếu như bắt buộc phải dùng một từ để miêu tả thương pháp của Cát Đạt thì hắn sẽ dùng chữ “nhanh”. Ngoài ra, trong thương pháp của y không hề có bất kỳ một chiêu thức thừa thãi nào, đi thẳng về thẳng, mở rộng khoáng đạt, thể hiện một sát khí nồng nặc.
Đây chính là thương pháp trên sa trường.
Dương Thủ Văn đứng yên quan sát một lúc, sau đó thì toàn thân khó chịu, không khỏi cảm thấy ngứa ngáy chân tay.
- Cát Đạt, để ta đến lĩnh giáo chiến mâu của cậu một chút xem sao.
Vừa dứt lời, hắn liền nhảy vào giữa sân, nhưng không để cho hắn được đứng vững thì đã có một nhát mâu đâm thẳng về phía hắn. Nhát mâu này nhanh như chớp, Dương Thủ Văn vội vàng giơ thương ra đỡ lấy rồi cùng đấu một trận với Cát Đạt. Cửu Tử liên hoàn thương của Dương Thủ Văn chia thành chín đường nhưng chung quy thì lại chỉ có duy nhất một chiêu thức đó chính là đâm đánh. Đâm chính diện, đâm bên trên, đâm bên dưới, đâm bên trái, đâm bên phải … thương thương liên hoàn, đại thương Hổ Thôn vẽ ra từng nhát từng đường, những nhát thương liên tiếp bổ dồn về phía Cát Đạt.
Sát pháp của hai người có rất nhiều điểm tương đồng nhưng nếu như dũng khí của Dương Thủ Văn lớn hơn thì sát khí của Cát Đạt lại là một kiểu hung hãn không sợ chết.
Ngươi qua ta lại, hai người cứ đấu với nhau vô tình đã đánh tới mười mấy hiệp.
Hai người tỷ thí với nhau đã làm kinh động đến Dương Ấu Nương và Dương Thanh Nô. Hai tiểu nha đầu đứng ở trước hiên nhà, lớn tiếng reo hò, cổ vũ cho Dương Thủ Văn. Nhưng sau một hồi gào thét thì Dương Ấu Nương lại đột nhiên thay đổi, quay ngoắt 180o cổ vũ A Bố Tư Cát Đạt hết sức:
- Cát Đạt ca ca, cố lên!
Trường mâu của A Bố Tư Cát Đạt đột nhiên dừng lại sau một loạt chiêu thức tấn công như gió tạp mưa rào, sau đó thì xuất hiện sơ hở.
Đúng lúc này, đại thương của Dương Thủ Văn đột nhiên hướng ra. Bộp! Bộp! Bộp! Dương Thủ Văn dùng thương vỗ mạnh vào ngang hông của y, cũng may mà Dương Thủ Văn không có dùng lực cho nên chân của Cát Đạt cũng chỉ lảo đảo và đứng không vững, suýt chút nữa thì ngão nhào xuống đất.
Ấu Nương lập tức hét lên:
- Hủy Tử ca ca chơi xấu!
- Ấu Nương, tại sao muội có thể phản bội huynh như vậy?
- Muội đâu có!
Ấu Nương cười hì hì đáp lại:
- Hủy Tử ca ca đã từng nói, nếu như hôm nay sau khi trời sáng mà Cát Đạt ca ca vẫn còn ở lại nhà mình thì huynh ấy là người một nhà với chúng ta. Mà nếu như đã là người một nhà rồi thì sao muội có thể chỉ cổ vũ cho một mình Hủy Tử ca ca được? Hì hì, Cát Đạt ca ca cũng cần được cổ vũ mà.
Trên khuôn mặt của A Bố Tư Cát Đạt không lộ ra bất cứ biểu cảm gì.
Y chống trường mâu xuống sân đưa mắt nhìn Ấu Nương, trong đôi mắt màu xanh biếc kia hiện lên một tia nhìn ấm áp nhưng rất nhanh sau đã liền biến mất.
Tuy nhiên, Dương Thủ Văn lại tinh ý cảm nhận được cái nhìn ấm áp hiếm hoi kia của A Bố Tư Cát Đạt, khóe miệng của hắn khẽ nhếch lên, rồi vẽ thành một đường cong cực kỳ sắc nét và quyến rũ, sau đó thì quay sang nhìn Ấu Nương. Ánh mắt của Ấu Nương cũng đang nhìn về phía hắn, cô nhìn thấy sự tán thưởng trong ánh mắt của Dương Thủ Văn, nhất thời môi khẽ cong lên, nụ cười này khiến cho khuôn mặt xinh đẹp càng thêm phần rạng rỡ.