Ngày hôm nay có thể được coi là một ngày sóng yên biển lặng.
Mặt trời rực rỡ, nhiệt độ ấm lên, mặc dù thời tiết vẫn còn một chút lạnh nhưng đối với huyện Xương Bình đang trong thời buổi rối loạn mà nói thì đây rõ ràng là một ngày yên bình, nhưng cũng chính vì sự yên bình này mà tất cả mọi người đều cảm thấy lo sợ.
Huyện nha không xảy ra biến cố gì nữa, tất cả đều đang được vận hành một cách bình thường.
Tám phương huyện Xương Bình, những tên lưu manh, đầu đường xó chợ trà trộn thường ngày, hôm nay hình như đã bốc hơi mất hút.
Thậm chí, trên những con phố, những con chó vô chủ lang thang cũng ít hơn thường ngày không ít, những điều này vô hình chung đã bao phủ lên huyện Xương Bình một bầu không khí quỷ dị.
Dương Thủ Văn khó khăn lắm mới có được một ngày nhàn hạ, cho nên hắn không bước chân ra khỏi cửa lớn, không đi qua cổng trong.
Đầu tiên, hắn tiếp tục kể chuyện cho Ấu Nương và Thanh Nô, buổi chiều thì quay về thư phòng viết viết vẽ vẽ, cũng không ai biết là hắn đang làm cái gì nữa.
Còn về A Bố Tư Cát Đạt thì giống như một người vô hình.
Ngoài chuyện buổi sáng cùng Dương Thủ Văn luyện thương ra thì cả ngày y đều ngồi lì ở trong phòng.
Cả Dương phủ chỉ có một mình Ấu Nương là hay chạy tới nói chuyện với y. Nhưng hầu như lần nào cũng vậy, y đều trưng bộ mặt không cảm xúc đó ra để lắng nghe, nào là nghe Ấu Nương nói chuyện, nào là nghe Ấu Nương kể truyện Tây Du Kí, ngoài ra thì y không thèm để ý đến bất cứ một ai.
Một ngày cứ lặng lẽ trôi qua như vậy.
Khi màn đêm buông xuống, Dương Thủ Văn đang giúp Dương Thị dọn dẹp nhà cửa thì một nhiên ngay thấy mấy tiếng loảng xoảng ở bên ngoài vọng vào.
Hắn liền vội vàng chạy ra ngoài thì nhìn thấy Dương Thừa Liệt bước vào với sắc mặt xanh mét, lặng lẽ đi thẳng vào trong phòng khách.
- A Lang, sao hôm nay lại về nhà sớm như vậy?
Tống Thị chạy lên trước nghênh đón, đón lấy thanh bảo đao Đoạn Long từ trong tay của Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Liệt ngồi xuống ghế, không nói câu nào.
Dương Thủ Văn bước tới, đón lấy hộp thức ăn từ tay của Dương Thị rồi bước đến bên cạnh Dương Thừa Liệt, nhẹ nhàng bày biện thức ăn lên trên bàn.
Hắn đưa mắt nhìn Tống Thị một cái, Tống Thị lập tức hiểu ra ý của hắn nên nhẹ nhàng lui ra ngoài, thuận tay khép luôn cánh cửa phòng lại.
- Phụ thân, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dương Thủ Văn cười ha ha rồi hỏi:
- Trông bộ dạng hầm hầm này của phụ thân là con biết, chắc là người vừa bị người khác chơi xỏ, đúng không?
Dương Thừa Liệt mặt trầm ngâm, nhìn thẳng vào Dương Thủ Văn và nói:
- Con là một đứa con bất hiếu, lẽ nào nhìn thấy ta bị người khác chơi xỏ, con vui mừng lắm à?
- Gần như là vậy!
- Con …
Dương Thừa Liệt chỉ vào Dương Thủ Văn, cố gắng kìn nén cơn tức giận.
Một lúc sau, ông khoát khoát tay, dường như đang tự nói với chính bản thân mình:
- Thôi bỏ đi, lúc nào cũng bị tiểu tử nhà ngươi nhìn ra sơ hở.
Sắc mặt đã dịu đi rất nhiều, Dương Thừa Liệt ăn một ngụm cháo, rồi đột nhiên hỏi:
- Đúng rồi, con nhờ Lão Hồ Đầu nói lại với ta rằng, trong nhà lại thêm một người mới? Người này có thể tin tưởng được không? Ta không muốn lại xuất hiện thêm một Quản Hổ nữa đâu, kết quả là khiến cho ta khổ sở, chật vật khốn cùng.
- Người của Cái Lão Quân, thân thủ không tồi, có thể dùng được.
- Người của Lão Quân … Hiện tại chúng ta đã như hai con châu chấu cùng buộc trên một sợi dây thừng rồi, tin chắc rằng ông ta sẽ không giở trò gì với chúng ta vào lúc này đâu.
Đúng rồi, chuyện của Hoàng Thất giải quyết đến đâu rồi?
- Đã giải quyết xong, chính là A Bố Tư Cát Đạt làm.
- A Bố Tư Cát Đạt … người Đột Kỵ Thi à?
- Cha biết người này?
Dương Thừa Liệt lắc đầu đáp lại:
- Cha không biết y, nhưng ta biết rằng A Bố Tư là một đại tộc của Tây Đột Quyết. A Bố Tư được chia là hai chi, một chi là du mục Hà Tây, một chi khác thuộc quyền cai trị của A Sử Na Hạ Lỗ ở Đa La Tư Xuyên, sau này A Sử Na Hạ Lỗ bị tiêu diệt, người của chi này không biết là đi đâu về đâu. Nếu như y là người của Hà Tây A Bố Tư thì không thể nào xuất hiện ở nơi đây.
Ừm, đó chính là người A Bố Tư Đa La Tư Xuyên, sau khi Hạ Lỗ bị giết chết, bộ khúc của y đã lưu lạc tứ phương, không ngờ rằng lại có thể xuất hiện ở đây.
Dương Thủ Văn cũng chăm chú lắng nghe nhưng không hiểu mấy lời này của Dương Thừa Liệt cho lắm, cái gì mà Đa La Tư Xuyên, cái gì mà A Sử Na Hạ Lỗ, thậm chí hắn còn chưa bao giờ nghe thấy mấy cái tên này.
Cho nên hắn cũng chẳng buồn hỏi mà lảng sang chủ đề khác:
- Cha, hôm nay cha rốt cục là bị người khác chơi xỏ như thế nào?
Dương Thừa Liệt nhìn hắn một cái rồi hừ lạnh một tiếng.
Ông ăn một miếng thị dê rồi nói:
- Lư Vĩnh Thành không biết đã dùng thủ đoạn gì mà có thể làm lay động Lý lão thất phu kia. Lão bệnh tật kia, mấy năm nay đều làm ra bộ dạng không quan tâm đến thế sự, hôm nay đột nhiên lại xuất hiện ở huyện nha, muốn chủ trì chính vụ.
- Cho nên …
Dương Thừa Liệt nghiến răng nghiến lợi gằn từng tiếng:
- Lão thất phu kia nói rằng, bên ngoài thành dân tị nạn càng ngày càng nhiều, cho nên cần phải đứng ra chủ trì.
Còn bắt ta bắt đầu từ ngày mai phải ra bên ngoài thành dám sát doanh địa của dân tị nạn, đồng thời phải điều tra cho rõ liệu có gian tế ẩn nấp trong quân hay không. Hủy Tử, con nói xem, lão hồ ly đó có phải là đang muốn gây rắc rối cho ta hay không? Nếu như không phải là lão ta đã nhận được lợi ích nào đó từ chỗ của Lư Vĩnh Thành, tại sao lão ta lại ra mặt chứ?
Dương Thủ Văn nghe xong mà chưa hiểu lắm nên hỏi lại với giọng kinh ngạc:
- Cha, lão thất phu mà cha vừa nhắc tới là ai vậy?
- Đương nhiên là lão thất phu Lý Thực.
Lý Thực chính là huyện thừa của huyện Xương Bình.
Lại nói tiếp, Lý Thực và Vương Hạ gần như là đến huyện Xương Bình vào cùng một khoảng thời gian.
Luận về kinh nghiệm, thì Lý Thực có kinh nghiệm dày dặn hơn Vương Hạ, luận về sự từng trải thì Lý Thực càng có nhiều năm được tôi luyện trong nha môn hơn, nhưng đáng tiếc lão ta lại không có được vầng hào quanh Vương gia Thái Nguyên bao phủ, cho nên khi tên Vương Hạ giả mạo con cháu nhà Vương gia đến huyện Xương Bình, Lý Thực cũng chỉ có thể nhượng bộ lui binh.
Nhìn lên trên thì Lý Thực không dám gây xích mích với Vương Hạ.
Nhìn xuống thì khi Lư Vĩnh Thành và Dương Thừa Liệt đã cai trị nhiều năm ở huyện Xương Bình, về cơ bản là hai người này như một chiếc thùng sắt, căn bản là không chấp nhận cho Lý Thực nhúng tay vào bất cứ chuyện gì.
Kết quả là địa vị của Lý Thực trở nên vô cùng thảm hại.
Trên danh nghĩa lão ta chính là nhân vật có địa vị đứng thứ 2 của Xương Bình nhưng trên thực tế? Mệnh lệnh của lão ta thậm chí còn không truyền ra được khỏi cửa phòng. Cả huyện Xương Bình, về cơ bản là không chấp nhận cho lão ta nhúng tay vào bất cứ chuyện gì. Thoắt một cái đã ba năm trôi qua, Lý Thực đã chuẩn bị bước vào tuổi được về nhà nghỉ dưỡng, ngày ngày ngồi trong nhà, nhìn vẻ bề ngoài thì nhàn nhã, tự đắc đó nhưng trên thực tế, lão lại luôn khát khao có được quyền lực, bây giờ khát khao này đã lên tới cực hạn.
Nhân hai năm cuối cùng này làm sao để có thể thu được nhiều lợi ích nhất.
Nhân đạo chính là chim nhạn bay qua để lại tiếng kêu, người đi qua thì lưu danh, cả một đời làm quan thì làm sao lão có thể cam tâm tình nguyện rời khỏi sân khấu này một cách dễ dàng như vậy?
Nhưng hiện tại, Lư Vĩnh Thành lại đồng ý cho lão ta một cơ hội.
Những uẩn khúc trong chuyện này, thực ra không cần phải suy nghĩ quá nhiều thì cũng có thể đoán ra được đại ý bên trong.
Trước kia, Vương Hạ giả có thể cân bằng được Lư Vĩnh Thành, Dương Thừa Liệt đương nhiên là không sợ, nhưng hiện tại Vương Hạ đã bị xác định là một kẻ mạo danh thế thân, đến bây giờ tung tích không rõ. Đại quyền của huyện Xương Bình dường như đã rơi hết vào trong tay của Lư Vĩnh Thành. Được thôi, địa vị của Lư Vĩnh Thành chỉ cao hơn Dương Thừa Liệt nửa cấp, nói thật thì dù cho Lư Vĩnh Thành chủ quản, Dương Thừa Liệt cũng chưa chắc đã sợ lão ta.
Nhưng bây giờ đột nhiên Lý Thực lại nhảy xổ ra …
Đây chính là nhân vật lớn thứ hai của huyện, cũng chính là cấp trên của Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Liệt mà phải đối chọi với Lư Vĩnh Thành thì không có vấn đề gì nhưng nếu như ông ta lại phải đối phó thêm Lý Thực nữa thì, bên châu phủ nhất định sẽ biết rằng có khúc mắc.
Sau khi Dương Thủ Văn nghĩ thông suốt những khúc mắc bên trong chuyện này thì đột nhiên cười rất thoải mái.
- Phụ thân, nhìn bề ngoài thì đúng là Lư Vĩnh Thành đang vội vàng muốn có được quyền khống chế huyện Xương Bình, thậm chí còn không tiếc mà lôi cả Lý huyện thừa vào chuyện này.
- Đúng vậy!
Dương Thừa Liệt day day huyệt thái dương, khuôn mặt lộ ra vẻ sầu lo.
- Lư Vĩnh Thành rốt cuộc đang muốn làm chuyện gì? Lão ta chẳng qua cũng chỉ là một chủ bạc nhỏ bé của Xương Bình, căn bản là không thể nào có khả năng điều khiển huyện Xương Bình. Lão ta là một người thông minh, chắc chắn là hiểu rất rõ chuyện này, nhưng hiện tại lão ta lại đang từng bước ép sát ta, coi bộ như đang muốn thâu tóm cả chuyện Xương Bình?
Hủy Tử càng ngày ta lại cảm thấy chuyện này rất cổ quái …. Con là đứa thông minh, nhạy bén, chi bằng giúp ta tìm hiểu huyền cơ bên trong?