Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Trở lại nhà họ Hoắc, Hoắc Vân Tương vẫn chưa về.
Bánh Bích Quy đang nằm trên Cat Tree trong phòng khách, dáng vẻ ngủ uể oải.
Nam Kiều liếc nhìn thoáng qua chiếc Cat Tree mới tinh: “Ở đâu ra thế?”
Quản gia đang thu dọn phòng khách, nghe thấy thế bèn vội vàng trả lời.
“Cô Nam, đây là cậu ba mua cho Bánh Bích Quy.
”
Bánh Bích Quy nghe thấy giọng nói thì tỉnh dậy, liếm móng vuốt của chính mình.
“Tên nhân loại vô sỉ kia làm thế là để xin lỗi chuyện tối hôm qua.
”
Tuy tối hôm qua anh dùng bát nước nhỏ của nó để gây án, còn muốn đổ tiếng oan cho nó.
Chẳng qua Cat Tree giống như biệt thự sang trọng cho mèo này khiến nó cảm thấy rất hài lòng.
Nam Kiều ôm Bánh Bích Quy xuống: “Bắt người tay ngắn, không cho phép nhận đồ của người ta.
”
Bánh Bích Quy nghe xong thì không vui, không ngừng ở trong ngực cô giãy dụa kháng nghị.
“Chính bản thân cô chiếm bao nhiêu hời của anh ta, tôi mới nhận có một cái Cat Tree mà thôi.
”
“Anh ta đổ tiếng oan cho tôi, đưa tôi một cái Cat Tree thì sao chứ?”
Nam Kiều nhỏ giọng cảnh cáo: “Mi còn nhận đồ linh tinh nữa thì sau này chỉ có đồ ăn cho mèo thôi nhé, không cơm, cũng chẳng có cá nữa.
”
Bánh Bích Quy từ bỏ giãy dụa, mặc dù Cat Tree tốt, thế nhưng cơm và cá càng ngon hơn.
Nam Kiều ôm Bánh Bích Quy đi đến nhà bếp, lấy gà và cá đã chuẩn bị từ hôm qua ra, còn luộc thêm hai quả trứng.
Bánh Bích Quy ngồi xổm ở trên bàn, vừa ăn vừa nói.
“Mỗi ngày đều đi sớm về trễ, cô đang làm gì thế?”
“Ngược cặn bã, đi làm cha.
”
Bánh Bích Quy có lòng tốt nhắc nhở: “Bây giờ cô không giống như trước kia nữa, đừng làm mấy chuyện kỳ quái, nếu không người khác sẽ cho rằng cô có bệnh đấy.
”
Nam Kiều bóc vỏ trứng gà, chính mình ăn hết lòng trắng, bỏ lòng đỏ vào bát cơm mèo.
“Đã có người muốn đưa tôi đến bệnh viện khám bệnh rồi.
”
Bánh Bích Quy: “…”
Chạng vạng tối, Hoắc Vân Tương về trang viên nhà họ Hoắc, đi cùng anh còn có một người đàn ông trung niên và một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô không biết người đàn ông trung niên kia, chẳng qua… Người đàn ông trẻ tuổi thì cô biết.
Nói chính xác hơn là trước kia cô biết.
Giáo sư tâm lý học và khoa tâm thần nổi danh của Hoa Quốc, Phó Tây Châu.
Không thể phủ nhận thành tựu của anh ta trong y học, nhưng người này ấy mà… Chính là một lãng tử tình trường.
Sở trường tâm lý học của anh ta, phần lớn dùng để tán gái.
Mỗi lần gặp mặt trên hoạt động giao lưu quốc tế, anh ta đều bắt chuyện làm quen cô, bị cô đánh cho một trận.
Hoắc Vân Tương dẫn theo hai người vào cửa, giới thiệu với Nam Kiều.
“Đây là cảnh sát Vương phụ trách vụ án của cô, đây là cố vấn đặc biệt của cảnh sát, Phó Tây Châu.
”
Phó Tây Châu mặc một bộ âu phục màu trắng, mặc dù ngũ quan của anh ta không khiến cho người ta kinh diễm như Hoắc Vân Tương, nhưng cũng là vẻ phong lưu phóng khoáng.
Một đôi mắt hoa đào xinh đẹp mang theo ý cười dịu dàng, lễ phép đưa tay nói.
“Cô Nam, chào cô, tôi là Phó Tây Châu.
”
Hoắc Vân Tương liếc thoáng qua bàn tay đang vươn ra của anh ta, ánh mắt lạnh lùng ẩn chứa cảnh cáo.
“Làm chính sự đi.
”
Phó Tây Châu hậm hực thu tay về, bắt tay cũng không cho bắt, quỷ hẹp hòi.
“Cô Nam, liên quan đến chuyện Mạnh Yên và Cận Thần, tôi và cảnh sát Vương muốn hỏi cô một số việc.
”
Nam Kiều ôm mèo ngồi xuống: “Hai người hỏi đi.
”
Phó Tây Châu cởi cúc áo âu phục, ngồi xuống nói.
“Báo cáo điều tra trước mắt, cô là người cuối cùng nhìn thấy Mạnh Yên, từ trên người Mạnh Yên, cảnh sát cũng tìm được DNA của cô, nếu như không có thêm manh mối, cô lại không có chứng cứ ngoại phạm, vụ án này sẽ vô cùng bất lợi với cô.
”
Anh ta vừa hỏi vừa quan sát Nam Kiều.
Chậc chậc chậc, con thỏ trắng ngây thơ ôn nhu như thế, không giống với loại hình khiến Hoắc Vân Tương cảm thấy hứng thú.
Hoắc Vân Tương cau mày, lạnh lùng nói.
“Phó Tây Châu, mắt của cậu… Có vấn đề à?”
Bảo anh ta đến làm chính sự, không phải để anh ta nhìn chằm chằm vào người ta.