Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Chương 1 - Người Đàn Ông Tên Hoắc Vân Tương
Chương 2 - Quý Nhân Trong Đời
Chương 3 - Hoàng Tử Ếch Hay Công Chúa Ngủ Trong Rừng
Chương 4 - Tôi Là Ân Nhân Cứu Mạng Của Anh
Chương 5 - Đây Không Phải Nụ Hôn Đầu Của Cô À
Chương 6 - Để Thằng Bé Lấy Thân Báo Đáp Nhé
Chương 7 - Là Người Mà Cô Không Thể Trêu Chọc Vào
Chương 8 - Con Người Của Tôi Rất Xấu Xa
Chương 9 - Cho Dù Hiểu Cũng Đừng Nói Rõ Ra Như Thế, Tao Vẫn Cần Mặt Mũi Đấy
Chương 10 - Trong Lòng Giống Như Nai Con, Thiếu Chút Nữa Bị Đâm Chết
Chương 11 - Thế Giới Của Thổ Hào, Cô Thật Sự Không Hiểu
Chương 12 - Cô Độc Miệng Như Thế, Ăn Rác Lớn Lên À
Chương 13 - Thử Một Chút Thì Thử Một Chút
Chương 14 - Hay Là Tôi Cùng Anh Luyện Một Chút
Chương 15 - Hời Cho Mấy Tên Khốn Ngoài Kia
Chương 16 - Chị Học Được Cái Quái Gì Chứ
Chương 17 - Người Cha Nam Nóng Tính Online
Chương 18 - Thật Sự Không Phải Tên Đàn Ông Cặn Bã
Chương 19 - Ân Nhân Cứu Mạng Của Chú Từng Hôn Chú
Chương 20 - Khiến Nam Kiều Phải Ngồi Tù Mục Xương
Chương 21 - Đây Là Thím Nhỏ Tương Lai Của Cháu
Chương 22 - Mặt Thiên Sứ, Linh Hồn Chó Husky
Chương 23 - Em Phải Bảo Vệ Trinh Tiết Của Chú Ba
Chương 24 - Em Trai Pikachu Thiếu Đòn
Chương 25 - Tin Anh Mới Là Lạ
Chương 26 - Không Thể Để Lộ Bản Chất
Chương 27 - Có Thù Thì Sẽ Lập Tức Trả, Một Giây Cũng Không Nhịn
Chương 28 - Thỏ Trắng Nhỏ Đơn Thuần Mềm Yếu
Chương 29 - Thỏ Trắng Nhỏ Mềm Yếu Dịu Dàng
Chương 30 - Sau Này Ông Đây Sẽ Bảo Vệ Em
Chương 31 - Tâm Tính Thiện Lương Thật Mệt Mỏi
Chương 32 - Hai Lần
Chương 33 - Lãng Tử Tình Trường Phó Tây Châu
Chương 34 - Không Có Suy Nghĩ Xấu Gì Với Anh Hết
Chương 35 - Không Người Phụ Nữ Nào Không Động Lòng.
Chương 36 - Con Mẹ Nó, Anh Đang Đùa Tôi
Chương 37 - Là Do Dáng Dấp Của Tôi Không Đủ Đẹp Trai, Hay Là Tôi Không Đủ Nhiều Tiền
Chương 38 - Nhà Bà Thiếu Chút Tiền Này Ư, Thứ Mà Nhà Bà Thiếu Chính Là Cháu Dâu
Chương 39 - Đều Là Mượn Cớ, Đẹp Trai Không Bằng Chai Mặt
Chương 40 - Quả Dưa Nam Kiều Này… Chú Không Hái Được
Chương 41 - Anh Có Thể Đi Wc Nam Cùng Tôi Không?
Chương 42 - Động Tác Nhất Định Phải Quyến Rũ, Ra Tay Cũng Phải Thật Nhanh
Chương 43 - Không Sai, Tôi Chính Là Bạn Trai Của Tổng Giám Đốc Hoắc Các Người
Chương 44 - Hai Người… Biết Chơi Đấy
Chương 45 - Tôi Cảm Thấy Rất Cay Mắt
Chương 46 - Hôm Nay Tôi Ăn Kẹo Vị Dâu Đấy, Rất Ngọt
Chương 47 - Đừng Gọi Là Chú Ba, Gọi Anh Ba
Chương 48 - Kẹo Vị Dâu
Chương 49 - Sẽ Giúp Anh Mở Ra Cánh Cổng Của Thế Giới Mới
Chương 50 - Cô Ta Vậy Mà… Đã Có Con Trai?
Phó Tây Châu đẩy gọng kính của mình, vừa cười vừa nói.
“Không sao đâu, chỉ là hơi loạn thị một xíu.
”
Nam Kiều cẩn thận nhớ lại chuyện trước khi Mạnh Yên bị hại, nói.
“Cô ta nói là đến thăm hỏi tôi, chúng tôi nói chuyện khoảng một tiếng, sau đó cô ta rời đi.
”
“Vậy trong một tiếng này, hai người nói chuyện gì?” Phó Tây Châu hỏi.
“Cận Thần, cô ta nghi ngờ Cận Thần ngoại tình, vì thế nên đến chỗ tôi bắt gian, nhưng trong nhà của tôi không có người, về phần trên người cô ta có lưu lại DNA của tôi, đó là do lúc cô ta xông vào cửa, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, tôi giúp đỡ cô ta một tay!
” Nam Kiều kể lại chi tiết theo trí nhớ.
“Vậy cô và Cận Thần có quan hệ như thế nào?” Phó Tây Châu hỏi.
“Chỉ là quan hệ hậu bối và tiền bối cùng một công ty, anh ta lại là người dẫn dắt tôi, trong công việc không tránh khỏi việc tiếp xúc hơi nhiều.
” Nam Kiều nói.
Phó Tây Châu liếc thoáng qua Hoắc Vân Tương, lại truy hỏi.
“Ngoại trừ công việc ra, hai người không phải là quan hệ bạn bè trai gái như tin tức đưa tin à?”
“Không phải.
” Nam Kiều chỉ vào Hoắc Vân Tương rồi nói: “Nếu anh ta lớn lên trông như thế này, có lẽ tôi còn cân nhắc, chỉ với dáng vẻ kia của Cận Thần, hoàn toàn không ở trong phạm vi tôi cần cân nhắc.
”
“…”
Đuôi lông mày của Hoắc Vân Tương hơi nhếch lên, khóe miệng hiện lên độ cong vui vẻ.
Nam Kiều nói xong, nhìn thấy vẻ mặt chế nhạo của Hoắc Vân Tương và Phó Tây Châu thì cuống quýt giải thích.
“Rất xin lỗi anh Hoắc, chỉ là tôi… Đang so sánh, không phải tôi có suy nghĩ xấu gì với anh đâu.
”
Trong nháy mắt ý cười của Hoắc Vân Tương biến mất sạch.
Phó Tây Châu cười đến mức bả vai run lên, hiện tại anh ta phát hiện ra con thỏ trắng dịu dàng này vô cùng thú vị.
Từ trong ánh mắt của cô, anh ta thật sự không nhìn thấy suy nghĩ không nên có gì của cô với Hoắc Vân Tương.
Đối mặt với kiểu người tuyệt sắc như Hoắc Vân Tương, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông nhìn cũng muốn cong.
Cô thế mà ngay cả một xíu hứng thú cũng không có, thật đúng là thú vị.
Càng thú vị hơn chính là, trong nháy mắt kia, Hoắc Vân Tương lại cảm thấy vui vẻ, rồi sau đó là vẻ mặt mất mát.
Anh mất mát cái gì?
Mất mát người ta không có suy nghĩ xấu gì với anh ư?
Gần hai tiếng nói chuyện, Nam Kiều thật sự kể lại chi tiết mọi việc sau khi gặp Mạnh Yên.
Phó Tây Châu và cảnh sát Vương nhìn nhau, sau cùng hỏi một vấn đề.
“Tôi có thể hỏi qua cô một chút, Cận Thần... Có từng ngỏ lời muốn phát triển quan hệ bạn bè trai gái với cô không?”
“Có, chẳng qua tôi chê anh ta xấu, cho nên từ chối.
” Nam Kiều nói.
Trên thực tế, chính chủ Nam Kiều từ chối Cận Thần là vì đối phương đã có vợ.
Phó Tây Châu khẽ gật đầu, nhìn về phía Hoắc Vân Tương rồi nói.
“Được rồi, việc chính đã xong, đến lúc ăn cơm.
”
“Không ăn.
” Hoắc Vân Tương lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Phó Tây Châu tràn đầy ủy khuất: “Một cú điện thoại của cậu, tôi từ nước ngoài ngồi mười mấy tiếng máy bay, ngay cả cơm cậu cũng không cho tôi ăn, cậu có còn là con người không?”
“Tôi dẫn Bánh Bích Quy đi tản bộ.
”
Nam Kiều bế Bánh Bích Quy, đứng dậy ra ngoài giao lưu với mèo.
“Cậu ba, cô Nam nói cô ấy đã ăn ở bên ngoài, cho nên không ăn với cậu.
” Quản gia đi tới nói.
Bởi vì Nam Kiều không ăn cơm tối, rốt cuộc Phó Tây Châu mới được ăn chực.
Hoắc Vân Tương nghĩ đến buổi chiều lúc gọi điện thoại, anh loáng thoáng nghe được giọng nói của đàn ông, sắc mặt âm trầm.
Phó Tây Châu liếc thoáng qua anh, đẩy gọng kính nói.
“Hoắc Vân Tương à, con gái nhà người ta không có suy nghĩ xấu gì với cậu, cậu mất mát như thế à?”
Hoắc Vân Tương lạnh lùng ngước mắt: “Hoặc là ăn cơm, hoặc là xéo đi.
”
Phó Tây Châu nhếch miệng, chậc chậc.
“Vốn dĩ còn muốn phân tích cho cậu, cậu không muốn nghe thì thôi.
”
“Nói.
” Hoắc Vân Tương trầm giọng nói.