Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Cập nhật: 02/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 405
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Cổ Đại
     
     

Lạc My: "Anh trai, đừng ở đây diễn xuất nữa, chúng tôi biết đây là nghề của anh.

Nhưng tình hình hiện tại, không nên đùa giỡn a.

"

"Ta không đùa giỡn, ta thật sự không hiểu những gì hai vị đang nói.

"

Vương Lam: "...

.

"

Lạc My vẫn không thể nào chấp nhận được, kiên nhẫn, một lần nữa nhắc lại với người thanh niên kia.

Đây là khu vực thuộc quyền sở hữu của Lạc gia, có phải hay không anh ta đến đây quay phim.

Nếu đúng là như vậy, vui lòng hỗ trợ chỉ đường được hay không?

Chỉ là sau bao cố gắng, dường như người thanh niên kia, cũng không có dấu hiệu gì cho thấy đã hiểu mọi chuyện.

.

.

Mặc cho tình hình bên phía Vương Lam và Lạc My đang rối như tơ vò, bên đội của Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên cũng không khá hơn là bao.

Thay vì hai người kia lạc đường trong rừng rậm sâu thẳm, phía bên này mò đường trong sương mù trắng xóa.

Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên đã cố gắng di chuyển bên trong sương mù rất lâu rồi, hiện tại cũng không rõ là mình đang ở khu vực nào.

Đã sắp đến đỉnh đồi hay chưa, thì không biết, hay là vẫn còn ở lưng chừng.

Nhưng chân của bọn họ, đã sắp chịu không nổi nữa rồi.

Lãnh Hiên: "Sương mù thật dày đặc, tớ không nghĩ là một ngọn đồi đồng cỏ xanh mướt, và địa hình thấp như vậy mà vẫn phát sinh sương mù!

"

Đã vậy, còn dày đặc hơn những nơi có địa hình rất cao khác.

Hàn Nguyệt: "Tớ cùng chung suy nghĩ với cậu.

Đừng lo, chúng ta sẽ tìm được lối ra, bằng không.

.

. người trong các đại gia tộc, cũng sẽ cho người xuống hỗ trợ.

"

Hai người chỉ có thể nắm tay tiếp tục mò mẫm đường mà đi, bởi vì trong môi trường hiện tại, hai người hầu như không thấy rõ bất cứ thứ gì.

Lãnh Hiên: "Theo tớ, cẩn thận đừng tách rời nhau.

Cũng may là đi cùng với cậu, nếu là Lạc My thì không ổn chút nào!

"

Hàn Nguyệt: ".

.

.

"

Ha.

.

. Lãnh Hiên hay cho cậu, nếu để Lạc My biết được suy nghĩ này, tốt nhất là cậu nên bảo toàn mạng sống nha.

Không thấy người ta, lại bắt đầu than phiền, đến khi gặp cậu ấy, nửa lời cũng không dám nói ra đi.

Hàn Nguyệt và Lãnh Hiên đi thêm một khoảng thời gian dài phía sau, mà vẫn chưa thoát ra được đám sương mù này, thì bắt đầu lo lắng.

Hàn Nguyệt: "Không phải Tước quản gia có nói, ngọn đồi chỉ ở mức độ nhỏ thôi sao.

Vậy thì lý do gì, chúng ta đi mãi mà chưa thấy lối ra?"

Lãnh Hiên: "Đúng là vậy, tớ cảm thấy dường như sương mù hiện tại, còn dày đặc hơn trước đó.