Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Thời Không Cổ Đại Ta Từ Chối Ngươi

Cập nhật: 02/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 447
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Xuyên Không
Cổ Đại
     
     

Lãnh Hiên chờ đợi câu trả lời từ Hàn Nguyệt, để xác định nơi cô đang đứng.

Chờ đợi láu hơn một chút, cũng làm cậu ấy nóng lòng hơn.

Hàn Nguyệt: "Tớ ở ngay đây cơ mà, cậu không thấy sao?"

Lãnh Hiên: "...

.

"

Ai không biết là cậu đang ở ngay đây, tự hỏi bản thân xem, với lượng sương mù vây kín như thế này, cậu có thể nhìn được ư!

Đang trong tình cảnh xuất hiện người thứ ba không rõ nguồn gốc, còn phải hứng chịu sự ngớ ngẩn của đồng đội, thật hết chỗ nói.

Dòng suy nghĩ vừa rồi của Lãnh Hiên, mà để cho Hàn Nguyệt biết, thì Lãnh Hiên, cậu chuẩn bị no đòn với Lạc My và cả Hàn Nguyệt.

Thay vì ban đầu là lo sợ, hiện tại Lãnh Hiên chuyển sang tức giận.

Lãnh Hiên: "Cậu tự nhìn đi, xem có thấy gì hay không?"

Mang theo giọng điệu, bực tức mà gào lên, Lãnh Hiên cũng chẳng màng đến sự hiện diện của kẻ kia làm gì nữa.

Hàn Nguyệt bỗng nhận ra, mình đã trả lời có phải hơi mơ hồ và vô lý, sương mù dày đặc như thế, làm cách nào cậu ấy có thể thấy được mình.

Vậy để xác định được vị trí chính xác, mình có thể sử dụng cách này xem sao.

Hàn Nguyệt: "Cho tớ xin lỗi, cậu đừng giận, là do tớ thiếu xót.

Nào bây giờ tớ sẽ vừa lên tiếng vừa bước về phía trước, cậu thử nghe xem, tiếng nói của tớ cách cậu gần hay xa.

"

Nói xong, Hàn Nguyệt ngay lập tức thực hành, cô đi lên vài bước thì lên tiếng báo hiệu.

Lãnh Hiên: "Không phải, cậu bước lại đi.

"

Hàn Nguyệt đổi sang bước lùi lại, sang trái, sang phải, nhưng kết quả vẫn không phải hướng đó.

Cảm thấy quá mệt mỏi, Hàn Nguyệt chỉ muốn ngồi xuống mà nghỉ ngơi.

Lãnh Hiên: "Cậu đâu rồi, lên tiếng đi.

"

Hàn Nguyệt: "Tớ mệt quá, nghỉ một chút.

"

Lãnh Hiên bất chợt cảm thấy, lại có cánh tay vòng qua tay mình.

Lãnh Hiên: "Hàn Nguyệt, cậu.

.

. cậu.

.

. đang làm gì vậy.

"

Hàn Nguyệt: "Tất nhiên là ngồi nghỉ a,

tớ đang mỏi cả tay chân đây, đang ngồi tự xoa bóp cho thư giãn.

Không lẽ cậu đợi một chút, cũng không được sao?

Lãnh Hiên: "Không phải.

.

. mà là.

A.

.

. a.

.

. buông ra đi.

.

. đáng sợ.

.

. đáng sợ quá.

.

.

"

Lãnh Hiên vừa chạy vừa la lối, làm Hàn Nguyệt cảm thấy kì lạ, nhưng đột nhiên cảm thấy không đúng.

Có chuyện thì phải, cho nên.

.

. cậu ấy mới phải hoảng sợ và la lớn như vậy.

Chẳng lẽ, trong làn sương mù này, ngoài hai người bọn họ ra, còn có cái gì khác.

.

.

Hàn Nguyệt bắt được suy nghĩ của Lãnh Hiên cũng vội chạy theo: "A.

.

. a.

.

.

. Lãnh Hiên cậu đâu rồi, đợi tớ với, đợi tớ với.

"

Lúc hai người tìm nhau cách mấy bước thì lại không thấy, bây giờ chạy loạn lên như thế này, đến khi nào mới gặp được đây.

Lãnh Hiên chạy mà không màng mọi thứ xung quanh, cứ chạy và chạy, té ngã và trầy xước cũng không đau bằng sự sợ hãi.

Hiện tại chẳng có thứ gì, khiến Lãnh Hiên dừng lại.

Đúng là.

.

. con người thật sự có năng lực tiềm ẩn, đến lúc nguy cấp mới phát huy tối đa.

Tính cách của Lãnh Hiên, đôi lúc sẽ thể hiện ra một chút yếu đuối và nhút nhát.

Nhất là trong những việc liên quan đến các truyền thuyết kì lạ, huyền huyễn đa dạng thể loại.

Tiếng la hét của hai người, vang vọng khắp cả khu vực.

"Các người, nghe thấy gì không?"

"Đã nghe rõ.

"