Chưa kịp nói thêm, một cơn đau kịch liệt ập tới, khiến cô thét lên:
- "Aaa!
"
Cơ thể cô bộc phát một luồng sức mạnh dữ dội, hất văng Lâm Hi ra xa. Sau đó, cô lại bị lực lượng của mình quăng mạnh vào tường. Lâm Hi bị hất ra, đồng tử co lại, lập tức lao tới ôm cô thật chặt.
- "Loan nhi!
"
Anh siết chặt cô trong tay, không ngừng truyền linh lực vào cơ thể cô. Ánh mắt anh đỏ ngầu, lòng đau như cắt khi nhìn người mình yêu đang chịu đựng sự đau đớn tột cùng.
Phượng Khuynh Loan run rẩy, từng lời thốt ra như xé rách trái tim anh:
- "Lâm Hi, ta sắp chết phải không?"
Cơ thể Lâm Hi khẽ run, ánh mắt trống rỗng một thoáng. Những ký ức xa xăm như ùa về, nhưng anh nhanh chóng kiềm chế, nhìn cô bằng ánh mắt kiên định:
- "Không, không đâu, Loan nhi sẽ không sao cả.
"
- "Nhưng ta đau lắm, đau đến mức không chịu nổi nữa...
.
"
Lâm Hi siết cô chặt hơn, cảm nhận từng cơn run rẩy của cô. Trái tim anh đau như bị xé toạc. Anh ước gì có thể thay cô chịu đựng tất cả đau đớn này. Linh lực từ tay anh tăng lên mãnh liệt, giọng anh khàn đặc:
- "Ta biết.
.
. Ta biết.
.
.
"
Dù được linh lực của anh xoa dịu, nhưng Huyết Độc Trảo không phải là thứ dễ giải. Cô vẫn đau, đau đến tột cùng, cơ thể và linh hồn như bị xé nát. Trong nỗi đau, cô vẫn cố nở một nụ cười yếu ớt.
.
.
"Cũng tốt, như vậy sau này sẽ không còn ai gây rắc rối bên cạnh Lâm Hi nữa. Ta biết mỗi lần ta gây rắc rối đều là Lâm Hi dọn dẹp giúp, nhưng Lâm Hi, ta không cố ý gây rắc rối đâu. Thực ra, ta cũng rất ghét bản thân mình như thế này, luôn làm loạn, luôn khiến Lâm Hi thất vọng. Nếu Lâm Hi thất vọng rồi, có phải sẽ không thích ta nữa không?"
Nghe những lời ấy, trái tim Lâm Hi đau đến không thể thở nổi. Anh ôm chặt cô, giọng khàn đặc, như nghẹn lại.
- "Không, Lâm Hi không thất vọng, cũng sẽ không bao giờ không thích Loan nhi.
"
- "Thật không?"
- "Ừ.
"
Phượng Khuynh Loan nghe thế, gượng cười một nụ cười yếu ớt, cố nén cơn đau:
- "Lâm Hi, lần này ta không ra ngoài chơi. Ta chỉ muốn tìm một món bảo vật để tặng Lâm Hi. Trước giờ, luôn là Lâm Hi tặng quà cho ta, ta cũng muốn tặng một món cho Lâm Hi. Nhưng ta đã tìm rất nhiều nơi mà không có gì phù hợp. Người ta nói rừng Nam Trạch có bảo vật xuất thế, nên ta mới đi theo. Nhưng ta không biết nơi đó lại là Vực Sâu Trầm Hoang, Huyết Hồn Nhai. Lâm Hi, có phải ta ngốc lắm không?"
Nghe lời cô nói, lòng Lâm Hi như bị thắt lại. Anh đau đớn ôm chặt cô hơn, trong mắt ánh lên một tia sát ý:
- "Thì ra là có kẻ cố tình bày trò sao?"
Nhìn cô trong vòng tay mình, sắc mặt tái nhợt, cơ thể run rẩy, cuộn tròn vì đau đớn, lòng anh như bị vạn con kiến cắn xé, đau đến không chịu nổi.
- "Loan nhi không ngốc. Loan nhi chỉ không hiểu sự hiểm ác của lòng người thôi.
"
- "Thật sao? Nhưng ta cảm thấy mình thật ngốc, đến một món quà cho Lâm Hi cũng không tìm được. Ta thật vô dụng, đúng không?"
- "Loan nhi rất tốt. Lâm Hi không cần quà của Loan nhi. Lâm Hi chỉ cần Loan nhi mỗi ngày đều vui vẻ là đủ rồi.
"
Dưới sự truyền linh lực của Lâm Hi, cơn đau của Phượng Khuynh Loan dần dịu đi. Cô giơ tay còn lại, vuốt ve khuôn mặt tuyệt mỹ của anh, mong xoa dịu nỗi lo âu và bất an trong lòng anh.
- "Lâm Hi, ta không sợ chết. Ta chỉ sợ sau này không còn gặp lại được Lâm Hi nữa. Ta thực sự không nỡ, không nỡ rời xa Lâm Hi.
"
Lâm Hi nghe vậy, trái tim như nghẹn lại. Anh ôm chặt cô hơn, mắt đỏ hoe vì xót xa. Cuối cùng, anh không kìm được mà cúi đầu hôn lên trán cô:
- "Không đâu. Loan nhi sẽ không sao cả.
"
Linh lực từ lòng bàn tay anh không ngừng truyền vào cơ thể cô, làm dịu đi nỗi đau. Cứ như thế đến khi trời sáng. Lâm Hi nhìn cô trong vòng tay mình, lúc này đã thiếp đi, mới dần thu hồi linh lực. Một đêm hao tổn linh lực khiến gương mặt anh hơi tái nhợt, nhưng anh không để ý, ánh mắt chỉ tràn ngập thương yêu khi nhìn cô.