Sau một lát, anh nhẹ nhàng đặt cô lên ngọc tháp, bản thân cũng ngồi bên cạnh. Nhìn cô vẫn nhíu mày, ngủ không an ổn, lòng anh khẽ nhói. Anh đưa tay vuốt lên gương mặt nhỏ bé, nhợt nhạt của cô, giọng khàn khàn thì thầm:
- "Loan nhi, em sẽ ổn thôi. Ngủ một giấc dậy sẽ không còn đau nữa.
"
Nói xong, anh cúi xuống hôn lên trán cô. Trong mắt anh tràn ngập sự dịu dàng. Sau một lúc, anh đứng dậy, nhìn cô thật lâu, như muốn khắc sâu hình ảnh này vào linh hồn mình.
- "Loan nhi, ta sẽ không để em gặp chuyện gì đâu.
"
Quay người, ánh mắt anh đã không còn sự dịu dàng nữa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo vô tận và sát ý nồng đậm. Trong nháy mắt, anh biến mất khỏi nơi đó.
Vực Sâu Trầm Hoang
Tại Huyết Hồn Nhai, Thượng Cổ Ma Hống đang giận dữ nhìn vết thương bị rạch trên người. Đột nhiên, một luồng khí tức lạnh lẽo và đáng sợ ập tới. Nó lập tức nhìn về phía phát ra khí tức. Một nam tử khoác trường bào màu lam băng xuất hiện không xa trước mặt nó.
Lâm Hi toàn thân lạnh lùng nhìn Thượng Cổ Ma Hống trước mặt. Đôi mắt sâu thẳm của anh lúc này tràn đầy băng giá và sát khí.
Bị ánh mắt anh nhìn, dù là Thượng Cổ Ma Hống - một hung thú đứng đầu - cũng không khỏi run rẩy trong thoáng chốc. Nhưng nó nhanh chóng kìm lại, thầm tức giận:
- "Đáng chết, đường đường là Thượng Cổ Ma Thú, sao lại phải sợ một tên tiểu tử chứ?"
Nghĩ vậy, nó đối mặt với Lâm Hi, cười khẩy:
- "Ngươi tới rồi. Bản tọa biết chắc ngươi sẽ quay lại.
"
Ánh mắt Lâm Hi đầy lạnh lẽo:
- "Thượng Cổ Ma Hống, ngươi dám ra tay độc ác với nàng, ngươi không muốn sống nữa sao?"
Thượng Cổ Ma Hống nhìn anh, cười lớn:
- "Hahaha! Hôm qua bản tọa có thể còn e ngại ngươi, nhưng hôm nay…"
Nhìn Lâm Hi, kẻ đã mất đi nửa thân tu vi, nó cười lớn như nghe được chuyện nực cười nhất trên đời:
- "Dựa vào ngươi? Hừ! Đừng nói hiện giờ ngươi chỉ còn nửa thân tu vi, cho dù hôm qua ngươi toàn lực, một khi bản tọa khôi phục, ngươi cũng không là gì cả. Thiên hạ này, ai có thể chống lại bản tọa? Ngay cả bát hoang cửu vực năm đó cũng không phải là đối thủ của bản tọa. Nếu không phải mấy lão bất tử kia dùng thủ đoạn hèn hạ, bản tọa đã không bị trấn áp tại đây.
"
"Huống hồ hiện giờ ngươi đã mất đi một nửa tu vi, mà vẫn muốn giết bản tọa. Ha ha, nếu là ngày hôm qua, có lẽ ngươi còn có thể đấu với bản tọa được vài chiêu. Nhưng hôm nay… hừm, xem ra con phượng hoàng kia thực sự rất quan trọng đối với ngươi. Vì nàng mà không tiếc hao tổn nửa thân linh lực, quả nhiên…"
Ánh mắt Lâm Hi càng lạnh lẽo hơn, giọng nói trầm thấp, mang theo hàn ý vạn năm không chút nhiệt độ:
- "Có giết được ngươi hay không, thử thì biết.
"
Lời vừa dứt, sát khí cuồn cuộn tràn ngập trong cơn gió mạnh. Tay áo Lâm Hi phất lên, một luồng sức mạnh khổng lồ từ tay anh bùng phát. Ánh sáng chói lòa rực rỡ tựa như mang theo uy lực hủy thiên diệt địa.
Thượng Cổ Ma Hống co rút đồng tử lại, nhưng nhanh chóng trấn tĩnh. Trong mắt nó cũng lóe lên ánh sáng hung ác, nhìn luồng công kích đang lao tới, toàn thân nó tích tụ sức mạnh, gầm lên một tiếng rồi lao thẳng vào đòn đánh.
Tiếng "ầm rắc" vang lên dữ dội, mặt đất rung chuyển. Khi ánh sáng tan đi, Thượng Cổ Ma Hống bị đánh lùi hai bước. Hai chân trước của nó rỉ máu không ngừng, nội tạng cũng cuộn trào. Nhận ra điều này, nó vừa kinh ngạc vừa tức giận, không ngờ dù mất đi nửa thân tu vi, Lâm Hi vẫn mạnh đến vậy.
Nếu không có phong ấn trấn áp, chắc chắn nó sẽ bị thương nghiêm trọng hơn.
- "Xem ra bản tọa đã coi thường ngươi. Nhưng chỉ dựa vào ngươi, muốn giết bản tọa sao? Hừ, không phải ngươi muốn cứu con phượng hoàng kia sao? Nếu muốn cứu nàng, nhất định phải dùng máu của bản tọa. Tuy ngươi có thể làm bản tọa bị thương, nhưng với phong ấn này, ngươi không thể lấy được máu của bản tọa. Muốn có máu của bản tọa, ngươi phải phá phong ấn trước. Nếu không, ngươi đừng mong đến gần ta, còn con phượng hoàng kia cũng chỉ có thể chờ chết.
"