Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 01/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,169
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
     
     

"Đứng lại!

"

Mộc Khinh Khinh cất giọng quát lớn, chặn bước chân của đại nam hài đang định quay lưng bỏ chạy.

Thằng bé miễn cưỡng quay đầu lại, nở nụ cười lấy lòng: "Đại tỷ, hóa ra là ngươi, vừa rồi không nhận ra.

"

"Tuổi còn nhỏ, ánh mắt đã không nhìn rõ rồi sao? Có cần ta chữa trị giúp không?" Mộc Khinh Khinh trợn mắt, đầy vẻ uy hiếp hỏi .

"Không cần không cần, tốt rồi tốt rồi!

"

Đại nam hàng vội vàng lấy tay che tai, sợ Mộc Khinh Khinh lại nhéo đến đỏ cả tai mình.

"Ngươi tên là gì?"

Mộc Khinh Khinh nghĩ nếu như tiểu này đã thường la cà đầu đường xó chợ, có lẽ có thể hỏi thăm được chút chuyện về Lưu gia.

"Ta tên là Lạc Vân Sơ.

"

Mộc Khinh Khinh bị cái tên này làm cho thoáng ngạc nhiên, khẽ nói: "Bình bộ thanh vân, húc nhật sơ thăng. Xem ra,

phụ mẫu ngươi kỳ vọng vào ngươi không ít.

"

Nghe lời này, ánh mắt Lạc Vân Sơ thoáng hiện vẻ ngượng ngùng, rồi lập tức đáp: "Có lẽ là vậy.

"

Mộc Khinh Khinh không ngờ một hài tử ngông nghênh, còn hay bắt nạt kẻ yếu, trên gương mặt lại có thể thoáng qua nét buồn bã.

"Ta hỏi ngươi một chuyện, Lưu viên ngoại trên trên, ngươi có cách nào để gặp được không? Ta có món đồ tốt muốn bán cho ông ấy.

"

Mộc Khinh Khinh không quanh co, hỏi thẳng.

"Các huynh đệ, các ngươi đi chơi trước đi, gia phải xử lý chút việc, lát nữa sẽ mang đồ ngon về cho các ngươi!

"

Mộc Khinh Khinh nhìn dáng vẻ huênh hoang của Lạc Vân Sơ, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên. Một người nghĩa khí như vậy, sao lại đi bắt nạt hài tử yếu đuối như Tiểu Chí?

"Đại tỷ, để ta dẫn ngươi đi!

" Nói rồi Lạc Vân Sơ dẫn Mộc Khinh Khinh đi về hướng tây.

Mặc dù đôi giày cỏ rách nát để lộ cả đầu ngón chân, y phục trên người đã bạc màu, nhưng lại vẫn rất sạch sẽ.

Tóc thằng bé hơi rối loạn, miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó, đung đưa qua lại.

Mộc Khinh Khinh nhìn dáng vẻ này, bỗng dưng cảm thấy thằng bé không khác gì một thiếu niên ngông nghênh thời hiện đại, nhất thời nổi hứng, giật lấy cọng cỏ trong miệng ném xuống đất, dẫm mạnh hai cái.

Hành động đột ngột này của Mộc Khinh Khinh doạ Lạc Vân Sơ sợ cứng người, thầm nghi ngờ thần trí của nàng có vấn đề, quyết định sau này nếu lại gặp được chắc chắn phải đi đường vòng.

Hai người đi tới cửa sau của trạch tử viên ngoại, Mộc Khinh Khinh hỏi: "Vào từ đây sao?"

"Ừ, cửa chính chắc chắn không vào được, cửa sau thì có cách! Đúng rồi món đồ tốt ngươi nói là gì? Bây giờ có thể tiết lộ một chút không?" Lạc Vân Sơ tò mò hỏi.

"Linh chi, linh chi mười năm tuổi mọc trong rừng.

" Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa lấy linh chi từ không gian ra.

Lạc Vân Sơ kinh ngạc nhìn cây linh chi to cỡ bàn tay,

nghĩ đây đúng là báu vật, sao không nói sớm với nó, thằng bé lập tức ưỡn thẳng lưng, bệ vệ"cộc cộc cộc gõ cửa sau.

"Ai đó? Đừng ồn, ta nghe thấy rồi!

"

Một nam tử trung niên ngoài bốn mươi mở hé cửa, ló đầu ra nhìn thấy Mộc Khinh Khinh và Lạc Vân Sơ lập tức trở nên không kiên nhẫn: "Tên đầu đường xó chợ ngươi lại đến xin cơm à? Còn chưa đến bữa, không có đồ thừa!

"

Nói xong, ông ấy sập cửa đánh rầm một tiếng. Lạc Vân Sơ xấu hổ đến mức đỏ mặt, lại mạnh mẽ đập cào cửa gỗ.

"Gõ cái gì mà gõ! Lát nữa ta dùng gậy đánh ngươi đi bây giờ!

" Người kia lại mở cửa, lớn tiếng đe dọa.

"Đừng thế mà, Phòng quản sự, hôm nay ta mang thứ tốt đến cho viên ngoại xem.

"

Vừa nói thằng bé liền kéo Mộc Khinh Khinh đến trước cửa, chỉ vào cây linh chi trong tay nàng cho Phòng quản sự nhìn.

"Ai đo! Tiểu tử ngươi hôm nay có bản lĩnh đấy! Mau theo ta đi gặp Đại công tử.

"

Nói rồi, ông ấy mở cửa dẫn Mộc Khinh Khinh và Lạc Vân Sơ vào hậu viện. Hai người theo sau Phòng quản sự, xuyên qua tận mấy cửa viện mới tới thư phòng của Đại công tử.