Phòng quản sự đứng bên cửa cung kính hướng vào bên trong bẩm báo: "Đại công tử, hôm nay có tiểu tử mang một gốc linh chi tốt đến, mời công tử ra xem qua.
"
Mộc Khinh Khinh ngắm nghía Lưu phủ cửa cao viện lớn này, có một loại quý khí không nói nên lời, đây là sân viện tốt nhất mà nàng từng thấy từ khi xuyên qua đến nay, quả nhiên không hổ là Lưu phủ giàu có nhất trấn.
Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng mở ra, một thiếu niên bạch y tay cầm quạt xếp bước ra, dung mạo khôi ngô, thần thái thanh tú mà anh khí bức người.
"Linh chi thượng hảo?"
Mộc Khinh Khinh bước tới hai tay dâng linh chi lên. Lưu Tư Diễn cẩn thận quan sát, trong mắt ánh lên vẻ vui mừng.
Hắn gấp lại quạt xếp, đưa mắt nhìn Mộc Khinh Khinh mập mạp một cái rồi khẽ hỏi: "Gốc linh chi này từ đâu mà có?"
"Lấy từ Lão Hổ Lĩnh.
" Mộc Khinh Khinh bình thản đáp, nhận ra thần sắc vừa lòng của nam tử, trong lòng đoán việc mua bán này hẳn đã thành công.
"Định bán giá bao nhiêu?" Lưu Tư Diễn nhướng mày, giọng trầm ấm hỏi.
"Ba trăm lượng.
" Mộc Khinh Khinh điềm nhiên nói, hôm qua nàng cũng đã thăm dò giá trước trước, ba trăm lượng chẳng quá cao cũng không quá thấp, dư dả để xây một căn nhà.
"Phòng thúc, đến phòng bạc lấy ba trăm lượng, giao cho mập… vị cô nương này.
"
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới vị công tử Lưu Tư Diễn này lại hào phóng như vậy, trong lòng có chút tiếc nuối không nâng giá cao hơn.
"Cô nương nếu sau này có đồ quý, xin nhớ tới Lưu phủ chúng ta trước tiên.
" Lưu Tư Diễn khách khí nói, vẻ lịch sự điềm đạm khiến người đối diện không khỏi cảm mến.
"Ấy là điều tất nhiên.
" Mộc Khinh Khinh sảng khoái đồng ý.
Nàng cầm lấy ba trăm lượng, tiện tay cất vào không gian, theo quản sự rời khỏi cửa sau.
"Tiểu tử, lần sau nếu lại có đồ tốt, nhất định phải nghĩ đến Lưu phủ chúng ta trước.
"
Ra ngoài Phòng quản sự còn đưa cho Lạc Vân Sơ một chuỗi tiền đồng, mắt nhìn ước chừng vài chục văn, Lạc Vân Sơ cười đến híp cả mắt, vội vàng nói: "Đa tạ, đa tạ! Nhất định, nhất định!
"
Mộc Khinh Khinh rút ra ba lượng bạc, đặt vào tay Lạc Vân Sơ: "Cầm lấy, nhưng nhớ sau này đừng đi ức hiếp kẻ yếu nữa.
"
Lạc Vân Sơ nghe vậy, liền vò vò mấy lượng bạc trong tay, ngượng ngùng phân bua: "Ngươi nói đến Cổ Chí Hạo phải không? Là do lão nô nhà nó bắt nạt huynh đệ của ta, ta mới ra mặt dạy dỗ nó mà thôi.
"
Mộc Khinh Khinh mỉm cười, giải thích: "Người ngươi nói là Trung Thúc đúng không? Cổ huyện lệnh đã đưa ông ta vào ngục rồi, Tiểu Chí là vô tôi.
"
Lạc Vân Sơ nghe vậy, ngẩn người một thoáng, sau đó bật cười hả hê: "Hả, thật sao? Lão nô đó đúng là bắt nạt người quá đáng! Đúng rồi, tiền này ta không thể nhận, Phòng quản sự đã thưởng cho ta rồi.
"
Lạc Vân Sơ nhét ba lượng bạc vào trong tay Mộc Khinh Khinh, một tay khác cầm lấy chuỗi tiền đồng giơ ra cho Mộc Khinh Khinh xem.
"Đây là tiền hoa hồng, ngươi đáng được nhận! Cầm lấy đi, sau này nếu ta có thứ gì muốn bán, sẽ lại tìm ngươi, ngươi phụ trách bán cho ta, ta sẽ tiếp tục trích tiền cho ngươi.
"
Mộc Khinh Khinh kiên nhẫn giải thích cho Lạc Vân Sơ
Làm kinh doanh chính là như vậy, Lạc Vân Sơ chính là trung gian, thằng bé đây là kiếm được tiền hoa hồng, cũng xem là ngành nghề không tệ.
Lạc Vân Sơ nghe xong mới yên tâm cầm lấy khoản tiền lớn này, thằng bé lớn như này nhưng đây là lần đầu tiên khiếm được số tiền lớn như vậy, quan trọng chính là được người khác coi trọng, khiến hốc mắt thằng bé ẩm ướt.
Mộc Khinh Khinh từ Lạc Vân Sơ đang thất thần, trở về ngõ Vĩnh An vừa lúc thấy xe trâu trong thôn chưa rời đi.
Nàng ngồi lên xe men theo ánh trăng mà về nhà.
Sau khi về đến nhà, nàng bê bát cơm bước vào phòng Lăng Mặc, ăn cơm cùng hắn.
"Ta muốn xây nhà.
"
Lăng Mặc nhìn nàng, bình thản hỏi: "Nàng đã tính toán kỹ chưa?"
Mộc Khinh Khinh nhẹ gật đầu: "Trước tiên dựng bốn gian ở phía tây…"