Mộc Khinh Khinh thẳng thắn thừa nhận chuyện linh chi, vừa nghe nàng nói muốn xây nhà, Triệu lý trưởng và Hoàng Tiểu Mai đều nhẹ lòng, tiêu tiền bạc vào đúng chỗ là điều nên làm.
Đang lúc bàn bạc, nhi tử Triệu Đức Toàn của Triệu lý trưởng, bước vào nhà vỗ vỗ ngực đảm bảo với Mộc Khinh Khinh: "Chuyện của Lăng Mặc cũng là chuyện của ta. Việc xây nhà cứ giao cho ta lo liệu.
"
"Đức Toàn đại ca, nghe huynh nói vậy ta liền yên tâm. Huynh là người làm nghề này, nhờ huynh tính toán giúp ta, cần khoảng bao nhiêu tiền?" Mộc Khinh Khinh hỏi.
"Ngươi định xây mấy gian? Nhà đất nung thì rẻ rất nhiều, nhưng nếu là nhà gạch ngói, vậy thì tốn hơn, xây nhà hai ba gian chỉ cần vài chục lượng bạc. Nếu muốn rộng rãi hơn tiền cũng sẽ lên đến cả trăm lượng.
"
Triệu Đức Toàn cũng không quên giải thích giá gạch ngói cùng công thợ. Hắn còn nói thêm mỗi ngày phải chuẩn bị cơm nước cho thợ làm, khoản này cũng không hề nhỏ.
Mộc Khinh Khinh tính toán một chút, bây giờ bạc trong tay cũng dư dả, nàng quyết định xây thêm vài gian.
Nàng nói: "Đức Toàn ca, công thợ mỗi ngày 10 văn, huynh làm quản sự, mỗi ngày 30 văn. Tiền đặt cọc ta đưa trước 30 lượng, chuyện xây nhà của nhà ta nhờ huynh lo liệu.
"
Triệu Đức Toàn nghe xong liền sững người, tiền công này cao hơn nhiều so với ngoài kia, bình thường mỗi ngày công thợ chỉ được 7 văn. Hơn nữa, lại là người trong thôn không cần đi xa, chắc chắn ai cũng sẽ tranh nhau làm.
"Ngươi trả như vậy nhiều quá.
" Triệu Đức Toàn gãi đầu, có hơi ngại ngùng.
"Không nhiều. Chuyện xây nhà ta cũng không rành, tất cả đều nhờ vào huynh, mong huynh để tâm nhiều hơn.
"
Lời nói của Mộc Khinh Khinh khiến Triệu Đức Toàn cảm thấy chính mình được trọng dụng, trong lòng thầm nghĩ nhất định sẽ lo liệu chu toàn.
Ngay cả Triệu lý trưởng cũng âm thầm lau mắt mà nhìn. Trong mắt ông ấy Mộc Khinh Khinh là người làm được chuyện lớn, lại tăng thêm vài phần ấn tượng tốt với nàng.
"Đức Toàn ca, tối nay ta vẽ bản phác thảo, sáng mai phiền huynh đến lấy.
"
Triệu Đức Toàn đáp lời: "Ngươi yên tâm, ta sẽ lo liệu chu đáo.
"
Nói xong Mộc Khinh Khinh dắt Tiểu Chí rời khỏi nhà Triều lý trưởng. Khi ra về Hoàng thẩm tử còn dúi vào tay Tiểu Chí hai quả trứng gà.
Lúc này trời đã tối đen, khắp thôn chẳng còn mấy ai qua lại. Hai người yên lặng bước đi trên con đường nhỏ, Mộc Khinh Khinh nhìn Tiểu Chí, lòng không khỏi nghĩ hài tử này như thiếu đi chút hồn nhiên của tuổi thơ.
Nàng vừa đi vừa nói: "Tiểu Chí, tỷ tỷ nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho đệ, để đệ có thể mở miệng nói chuyện. Đệ tin tỷ không?"
Trong bóng tối, không nhìn rõ nét mặt của Tiểu Chí, chỉ thấy cái đầu nhỏ gật gật.
Mộc Khinh Khinh liền lấy ra một cây kẹo mút, cười nói: "Há miệng ra.
"
Tiểu Chí ngoan ngoãn mở miệng, hương vị ngọt ngào thơm mát của trái cây tan chảy trong miệng, lần đầu tiên nếm trải thứ này, cả thế giới như bừng sáng, khiến Tiểu Chí bất giác nhắm mắt lại, chìm trong niềm vui.
Mộc Khinh Khinh bật cười khẽ, trong miệng hừ ca dắt tay Tiểu Chí, không hay không biết đã về đến cửa nhà. Tiểu Chí cũng ăn hết kẹo, nhưng vẫn nắm lấy chiếc que nhỏ, không nỡ vứt đi.
Mộc Khinh Khinh nhận lấy que nhỏ, nhẹ nhàng ném vào thùng rác trong không gian của mình, rồi nói: "Đây là bí mật của hai người chúng ta.
"
Tiểu Chí mạnh mẽ gật đầu, đôi mắt sáng rực như vầng trăng non.
Trước khi vào nhà Mộc Khinh Khinh lấy ra một chiếc bàn chải, kiên nhẫn dạy Tiểu Chí cách đánh răng. Cậu bé rất thông minh học một lần là hiểu. Hai người đánh răng sạch sẽ mới bước vào nhà.
Ở thế giới này, người ta thường dùng nước trà hoặc nước muối để súc miệng, nhưng Mộc Khinh Khinh cảm thấy cách đó không đủ sạch sẽ.
Nàng chợt nảy ra một ý tưởng…