Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 01/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,155
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
     
     

Nàng vừa nghĩ đến chuyện đánh răng, về đến trong nhà, Tú Trân tẩu tử đã dỗ dành hài nhi ngủ say, sau đó cũng về nhà mình.

Nhìn thoáng qua gian phòng của Lăng Mặc nến đã tắt, Dương ma và Tiểu Chí nằm nghỉ ở gian ngoài, còn Mộc Khinh Khinh thì trở về phòng trong.

Nàng tắm rửa trong không gian xong, nằm bên cạnh đám hài tử, trong đầu suy tính đến việc chế tạo bàn chải và kem đánh răng. Những vật dụng hằng ngày này, nếu đem đến trong thành bán chắn hẳn sẽ được đón nhận nồng nhiệt, có cơ hội nàng nhất định phải thử một phen.

Sáng sớm hôm sau, khi trời chưa kịp sáng, Mộc Khinh Khinh đã một mình ra bờ biển, quan sát thủy triều lên xuống, quyết định mỗi ngày sẽ ghi lại thay đổi của thuỷ triều, đúc kết kinh nghiệm.

Dù sao người trong thôn chưa từng biết đến việc ra biển, càng không lưu lại bất kỳ ghi chép nào.

Sau khi thủy triều rút, nước biển lặng lẽ cuốn trôi lớp cát mịn, để lộ bãi cát trắng phau dưới ánh sáng ban mai.

Trước mắt nàng, cua nhỏ bò lổm ngổm, vài con cá nhỏ mắc đang vùng vẫy, ngao, ốc móng tay, tôm tít các loại phủ đầy bãi cát.

Cảnh tượng trước mắt làm Mộc Khinh Khinh không khỏi kinh ngạc, không khống chế được bước chân, nhanh chóng bắt đầu thu gom ngao, cua, tôm rồi đưa tất cả vào không gian của mình.

"Con cá trích biển này to quá!

"

Nàng thốt lên đầy kinh ngạc khi nhìn thấy một con cá trích lớn hơn cả bàn tay. Tiếp đó nhanh chóng gom thêm tôm tích ném hết vào không gian.

Nhìn những món quà thiên nhiên hào phóng ban tặng, thoải máu không thôi. Suy nghĩ lần sau gặp Cổ huyện lệnh, nàng định sẽ đề xuất một vài ý kiến. Cứ bỏ qua nguồn tài nguyên biển giàu có thế này, chẳng phải là lãng phí của trời sao?

Nàng dự định phải tìm cách làm vài chiếc thuyền, ra xa khơi bắt hải sản, đồng thời thay đổi tư duy của thôn dân, giúp bọn họ yêu thích hải sản. Khi ấy,

bạc trắng không phải sẽ tự tìm đến hay sao?

Trở về nhà, vừa bước vào sân, nàng đã thấy Triệu Đức Toàn đứng đợi.

"Đức Toàn ca, huynh đến rồi sao.

"

"Ừm, ta vừa đến.

" Triệu Đức Toàn nở nụ cười chất phác, gật đầu đáp.

"Đợi một chút, ta cầm bản vẽ cho huynh.

"

Mộc Khinh Khinh nói xong trở về phòng trong, lấy bản vẽ căn nhà mà nàng đã thâu thức đêm hoàn thành ra, đưa cho Triệu Đức Toàn.

Hắn liếc mắt nhìn qua bản vẽ một chút, lập tức hiểu ngay cấu trúc mà nàng mong muốn, là nhà ngói mười gian lớn, bốn gian ở phía trước là phòng lớn, phía sau có phòng trong nhỏ, xen giữa là hai gian vừa phải.

Nhìn ánh mắt Triệu Đức Toàn thoáng hiện vẻ ngạc nhiên, nàng nhẹ nhàng giải thích: "Đây là kiểu phòng liền, nên có hơi nhiều cửa một chút.

"

Triệu Đức Toàn không nghĩ tới Mộc Khinh Khinh thế mà có thiết thiết kế ra kết cấu tinh tế như vậy, trong lòng thầm nể phục, nói: "Vậy để ta nhanh chóng liên hệ nhân công, cố gắng xây dựng phòng bên trước tiên, đến lúc đó vào ở trước, rồi mới xây phòng phía bắc.

"

Mộc Khinh Khinh gật đầu, đồng ý với ý tưởng của Triệu Đức Toàn.

"Hôm nay ăn canh cá diếc biển!

" Mộc Khinh Khinh nhìn thấy Dương ma và Tiểu Chí bước ra, nói với bọn họ.

Hai người ngỡ ngàng nhìn Mộc Khinh Khinh bưng một cái chậu ra, bên trong đựng một con cá chết.

Con cá này đã bị Mộc Khinh Khinh đập chết ở trong bếp. Nàng ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, thành thạo dùng dao cạo sạch vảy, sau đó mổ bụng làm sạch nội tạng.

"Dương ma, nhóm lửa giúp ta.

"

Dương ma bối rối làm theo, trong lòng vẫn không ngừng run rẩy, tự hỏi hôm nay Mộc Khinh Khinh rốt cuộc bị làm sao, tại sao lại muốn ăn thứ trơn tuồn tuột như thế này.

Không để tâm đến biểu cảm của Dương ma, nàng nhanh nhẹn chiên hai mặt cá, thêm nước rồi hầm nhỏ lửa. Tiện thể dặn Dương ma nhào bột, làm bánh nướng ăn kèm.

Khi hương thơm nồng nàn của canh cá diếc lan tỏa trong không khí, Tiểu Chí đang chơi ngoài viện không nhịn được, nuốt một ngụm nước miếng.

Từng chén canh cá trắng ngần, sánh mịn được bưng ra, Mộc Khinh Khinh hài lòng nhìn tác phẩm của mình, chuẩn bị thưởng thức cùng mọi người.