Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Tiểu Ngư Nữ Làm Ruộng, Ta Mang Theo Không Gian Ra Biển Nuôi Nhãi Con

Cập nhật: 01/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 2,160
Đánh giá:                        
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Điền Văn
Cổ Đại
Hệ thống
Dị Năng
Gia Đấu
Nữ Cường
     
     

"Đây là cái gì? Thơm quá!

" Tú Trân tẩu tử vừa đến cửa đã ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, liền hỏi Mộc Khinh Khinh đang bày bát.

"Đây gọi là canh cá diếc biển, tẩu uống nhiều chút, tốt cho việc thúc sữa.

"

Mộc Khinh Khinh vừa nói vừa khéo léo đẩy mạnh tiêu thụ món canh của mình. Muốn thay đổi thói quen ăn uống của người khác, phải bắt đầu từ những người xung quanh.

Thoáng chốc, nàng cảm thấy mình như đang gánh vác một nhiệm vụ lớn lao, đầy gian nan mà dài dặc.

Tú Trân tẩu tử cúi nhìn bát canh, sắc mặt tái mét, run rẩy nói: "Đây chẳng phải là sâu biển sao? Khinh Khinh, ngươi không thể ăn thứ này, sẽ mất mạng!

"

Dưỡng ma ôm hài tử đứng ở bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu đồng tình.

Mộc Khinh Khinh không nói lời nào, chỉ nhẹ nhàng bưng bát canh lên uống liền một mạch. Hai người nhìn mà khiếp sợ, muốn ngăn cản cũng đã không còn kịp.

Chỉ thấy nàng uống cạn bát canh, còn liếm môi ra vẻ chưa đã thèm.

Nàng bưng thêm một bát khác, mang đến phòng của Lăng Mặc. Ai ngờ tới, hắn chỉ thoáng nhìn, tiếp đó điềm nhiên uống hết.

"Ngươi đang bị thương, cá biển này không nên uống nhiều, chỉ một ít là đủ.

"

Nói xong nàng tự tay lấy lại bát canh hắn còn chưa uống hết, liếc mắt nhìn phần còn lại trong bát, hài lòng gật đầu

Lăng Mặc sững sờ, bát canh ngon ngọt như thế này, hắn chưa kịp tận hưởng, đã bị nàng mang đi mất.

Hắn chỉ biết nhìn theo bóng dáng của nàng, ánh mắt đầy lưu luyến.

Mộc Khinh Khinh không ngờ tới, Lăng Mặc lại tin tưởng mình đến vậy, quay sang giải thích với Dương ma và Tú Trân tẩu tử: "Cá biển chứa rất nhiều đạm, bổ dưỡng vô cùng, mọi người nên ăn nhiều một chút.

"

"Nhưng trước đây rõ ràng có người ăn cái này mà chết!

" Tú Trân tẩu tử vẻ mặt hoảng loạn, nhìn hai người họ vẫn bình thản mà nói.

"Đó là vì người đó bị dị ứng hải sản. Đa phần mọi người đều không sao. Mới bắt đầu có thể ăn một ít, nếu không thấy phản ứng xấu, nghĩa là không dị ứng, có thể ăn thoải mái.

"

Lời giải thích ngắn gọn của nàng như giúp hai người vỡ lẽ, nhưng bọn họ vẫn là nửa tin nửa ngờ.

Bọn họ bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Tiểu Chí đã uống xong một bát canh, khuôn mặt vui vẻ ngập tràn mãn nguyện. Mộc Khinh Khinh liền biết, tiểu gia hoả đã phải lòng món canh cá này rồi.

Dương ma nhìn thấy Tiểu Chí đã uống, đành cầm lòng không đặng mà thử một thìa. Chỉ một ngụm thôi, bà ấy như bước vào một thế giới mới.

"Khinh Khinh, cái này thật sự quá ngon, hôm nay có chết cũng đáng!

"

Mộc Khinh Khinh lại bắt đầu dạy bọn họ cách ăn cá, nhặt xương.

Ba người ăn uống say sưa, Tú Trân tẩu tử cố nuốt nước miếng, nhưng vẫn kiềm lại dục vọng, bởi vì trong tay nàng ấy còn có ba bảo bảo phải lo.

Mộc Khinh Khinh cũng không vội thuyết phục Tú Trân tẩu tử, chuyện này chỉ mới bắt đầu, nàng không gấp.

Đến bữa trưa nàng lại hấp thêm hải sản, nào là cua, sò, tôm tích. Giờ đây nàng triệt để thả bay chính mình, không bận tâm đến ánh mắt của người khác.

Tiểu Chí và Dương mẫu cũng bắt đầu ăn ngon lành, Tú Trân tẩu tử ăn bánh ngô, ngồi nhìn mà lòng rối bời.

Ngay cả Lăng Mặc tay cũng cầm bánh ngô, ghen tị nhìn ba người bọn họ.

Nhớ lại lời Mộc Khinh Khinh dặn hắn: "Hải sản là đồ kích thích, khi nào chân lành mới được ăn.

"

Tin đồn Mộc Khinh Khinh hái được linh chi, bán với giá cao, còn định xây nhà, làm cho cả lão Lăng gia xốn xang, Dương bà tử thúc giục Lý Minh Hoa tới dò xét tình hình.

Nàng ta vừa tới cổng đã ngửi thấy mùi thơm, bước vào liền thấy Mộc Khinh Khinh đang ăn sâu lớn, sợ hết hồn lập tức hét lớn:

"Sắp chết! Sắp chết rồi!

"