Mộc Khinh Khinh nhấc lên một con tôm hùm đất đỏ rực, nhẹ nhàng bẻ ra, bên trong lộ ra lớp gạch vàng ươm, quả là sản vật từ vùng biển chưa được khai thác, con nào con nấy đều lớn, thịt chắc, lại căng mọng ngọt nước.
Thịt tôm căng tròn run rẩy, hé lộ lớp thịt đỏ trắng đan xen, Mộc Khinh Khinh nhúng qua lớp nước sốt đã pha, cắn một miếng, hương vị cay nồng lập tức lan tỏa, khiến người ta ngây ngất.
Tiểu Chí bắt chước dáng vẻ của Mộc Khinh Khinh, bàn tay nhỏ nhắn khéo léo bóc vỏ tôm, nếm thử một miếng. Vừa vào miệng, cậu bé đã hít mũi, miệng nhỏ nhăn lại, cay đến đỏ cả mặt.
Mộc Khinh Khinh thấy vậy, vội kéo Tiểu Chí vào trong nhà, nang lất một chai nước mát ra, Tiểu Chí uống xong mới thấy đỡ hơn.
“Đều tại tỷ tỷ không tốt, quên mất đệ còn nhỏ, không ăn được cay. Lần sau tỷ sẽ làm món không cay cho đệ. Hôm nay ăn tạm bánh rau trước.
”
Mộc Khinh Khinh ra ngoài, xoa đầu Tiểu Chí, quay sang giải thích với Dương ma: “Trong nhà có nước để mát.
”
Tú Trân tẩu tử kiềm chế cả ngày, nhưng đĩa tôm hùm đất trên bàn tối nay quá mê người, khiến bánh rau trong tay cũng trở nên vô vị, lại cũng không tiện gặp một cái.
Mộc Khinh Khinh liếc mắt thấy vẻ xoắn xuýt ngượng ngùng của Tú Trân tẩu tử, cũng không nói gì. Một bữa hai bữa còn nhịn được, nàng không tin là ngày nào đối mặt với mỹ thực, nàng ấy cũng có thể cầm lòng được.
Mộc Khinh Khinh ăn vài con liền dừng lại, ăn thêm nữa sợ là sẽ mập lên.
Một nhóm người ở bên ngoài, dẫn đầu là Hoa thẩm tử, đã tò mò bước vào trong. Nhìn thấy trên bàn toàn là “sâu lớn” đỏ cùng mùi thơm nức mũi, ai nấy đều nuốt nước miếng.
“Khinh Khinh, ngươi đang ăn thứ gì vậy?” Hoa thẩm tử hỏi.
Buổi chiều Lý Minh Hoa đi rêu rao khắp thôn, cả nhà Mộc Khinh Khinh ăn sâu lớn, chắc chắn không sống nổi nữa. Chờ mãi đến tối, mọi người không nhịn được, kéo nhau đến tiểu viện ven biển xem rõ thực hư.
Ai ngờ, cả nhà người ta lại đang ăn đại tiệc thịnh soạn.
“Thứ này gọi là tôm hùm đất. Đem chiên giòn xào cay lên là ngon nhất. Thẩm tử ngươi có muốn thử không?”
Mộc Khinh Khinh nở nụ cười, ánh mắt cong cong hỏi.
“...
. A, không được không được.
”
Mọi người sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy. Dù cái bụng đã bị kích thích đến khó chịu, nhưng nghĩ đến thứ này có thể nguy hiểm tính mạng, chẳng ai dám thử.
Mãi đến khi Dương ma quét sạch đĩa tôm hùm đất, bọn họ vẫn không dám thử một miếng.
Mặc dù cơn thèm trong bụng đã bị câu ra, nhưng thứ này bọn họ thật sự không dám ăn, sợ mất mạng.
Nhìn đám người vẫn chưa chịu rời hẳn, Dương ma bắt đầu thu dọn bát đũa, miệng không quên nói: “Tiểu Chí, đến giờ đi ngủ rồi!
”
Lúc này mọi người mới lục tục bỏ đi. Dương ma nhịn không được hỏi Mộc Khinh Khinh: “Khinh Khinh, hải sản ngon thế này, nếu cả thôn biết thì chẳng phải ai cũng sẽ ra biển bắt sao? Lúc đó ngươi cũng không giành được hải sản ngon như vậy nữa.
”
Mộc Khinh Khinh bật cười nhẹ, đôi mắt ánh lên ý cười nhìn Dương ma nói: “Dương ma, mấy người chúng ta có ăn hết ngày này qua ngày khác, cũng chẳng đổi được lấy một đồng. Nhưng mà, theo một truyền mười, mười truyền một trăm, sẽ có nhu cầu thị trường. Đến lúc đó, chẳng phải cơ hội kiếm tiền sẽ đến sao?”
Tay cầm đĩa của Dương ma khựng lại, hiểu ra ý của nàng, tiếp đó lại cau mày hỏi: “Nhưng hải sản bắt được cũng chỉ có hạn, người trong thôn còn không đủ chia, sao còn có dư mà đem bán?”
“Chuyện này à, sau này ngươi sẽ hiểu thôi. Huống chi, bọn họ có làm ra được hương vị như ta không?”
Mộc Khinh Khinh thần bí nói với Dương ma.
Ý tưởng này không phải ngày một ngày hai là có thể thực hiện. Đợi đến khi thôn làng xung quanh đều bị cuốn theo, cảm giác thèm khát lan tràn, lúc ấy chính là thời cơ nàng ra khơi đánh cá.
Nhà không cách âm tốt, Lăng Mặc nghe thấy lời của Mộc Khinh Khinh, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt, trong lòng nghĩ tới, chẳng lẽ đây là Phạm Lãi[1] chuyển thế?
[1] Nhà quân sự và chính trị cuối thời Xuân Thu.
Nha đầu này quả thực tinh ranh trong chuyện buôn bán. Nếu có thời gian rèn luyện, Đại Tần này không chừng sẽ xuất hiện một nhân tài thương nghiệp lẫy lừng.
Ngày hôm sau, Mộc Khinh Khinh lại ra biển thu hoạch được một mẻ lớn, nào là cua là sò là ngao, thậm chí rắc chút muối, bắt được rất nhiều ốc móng tay.