Mộc Khinh Khinh cất số hải sản vừa thu hoạch vào nhà bếp, ăn xong bữa sáng liền bước chân đến Lưu gia trang ở thôn kế bên tìm thợ mộc. Bởi vì không có xe bò nối liền hai nơi, nàng chỉ còn cách cuốc bộ mà đi.
Chốn này không ồn ào huyên náo như nơi thành thị, cũng chẳng có khói bụi ô uế, Mộc Khinh Khinh vừa đi vừa ngắm cảnh, cảm nhận bầu không khí trong lành, lòng thấy thư thái. Dù đi đường dài cũng chẳng mệt mỏi, bởi vì mấy ngày qua vận động không ít, dáng vóc dường như đã thon thả hơn trước.
Khi đến Lưu gia trang, nàng dò hỏi liền biết đến một tay thợ nổi danh tên Lưu Lỗi.
Xuyên qua thôn trang, tìm đến viện tử của Lưu Lỗi ở góc nam thôn. Viện tử này dễ nhận ra, bởi trong thôn chỉ có nhà Lưu Lỗi là dựng được năm gian nhà ngói lớn.
Thợ mộc trong thời buổi này quả thực rất được trọng vọng, huống hồ Lưu Lỗi lại là tay nghề gia truyền, danh tiếng hơn người. Gia cảnh của ông ấy tất nhiên cũng vượt trội hơn hẳn các hộ trong thôn.
“Lưu thúc có ở nhà không?”
Mộc Khinh Khinh bước vào sân viện. Trong viện một nam tử chừng bốn mươi tuổi đang lựa gỗ, bên cạnh là một thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
“Chính là ta. Xin hỏi ngươi là?” Lưu Lỗi quay lại, đặt thanh gỗ trong tay xuống, lễ độ hỏi.
“Ta có vài thứ, muốn xem liệu thúc có thể làm được không?”
Lưu Lỗi vừa nghe vậy, đôi mày liền chau lại, ánh mắt hiện lên vẻ không hài lòng. Chẳng lẽ trong thiên hạ lại có thứ ông ấy không làm nổi? Cũng không đi thăm dò thử danh tiếng của ông ấy mười dặm tám làng này!
Ông ấy kiêu ngạo cất lời: “Tiểu nha đầu, trên đời này còn chưa có thứ gì mà Lưu Lỗi ta không làm được. Đồ trong nhà Lưu viên ngoại ở trấn trên đều do tay ta chế tác cả.
”
“Cha…”
Nhi tử Lưu Nhuận Vũ đứng phía sau ông ấy kéo tay áo nhắc khẽ, muốn cha mình chú ý đến thái độ.
Mộc Khinh Khinh cũng không tranh cãi, chỉ yên lặng đưa bản vẽ trong tay cho Lưu Lỗi.
Ánh mắt ông ấy từ kiêu kỳ bỗng chốc chuyển thành ngạc nhiên, rồi lại biến thành khó hiểu. Mộc Khinh Khinh khẽ cười, như sớm đoán được việc này.
Lưu Lỗi liếc nhìn nàng với vẻ kỳ lạ, rồi đưa bản vẽ cho nhi tử. Hai cha con cùng cúi đầu chăm chú nghiên cứu.
Mộc Khinh Khinh nhìn họ chìm đắm trong suy tư, thầm nghĩ chắc còn phải mất một lúc lâu, bèn thảnh thơi dạo quanh viện, ngắm những thành phẩm và đồ vật làm dang dở.
Chờ đến khi phụ tử hai người bọn họ ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn còn mang theo chút kinh ngạc, đã thấy Mộc Khinh Khinh đã ngồi trên chiếc ghế thái sư vừa mới hoàn thành, thiu thiu ngủ.
“Tại hạ là Lưu Nhuận Vũ, mạo muội hỏi cô nương, bản vẽ này do ai thiết kế?”
Lưu Nhuận Vũ lễ độ hỏi.
“Chính ta vẽ, chẳng hay có vấn đề gì sao?”
Mộc Khinh Khinh vươn vai, trả lời, mắt to tròn linh động nhìn về phía Lưu Nhuận Vũ.
“Cô nương hiểu lầm rồi, thiết kế này quả thực quá hoàn mỹ! Ngươi nhìn bức vẽ gọi là xe lăn này mà xem, đúng là giải pháp tuyệt vời cho người không tiện chân tiện tay!
”
Lưu Nhuận Vũ càng nói càng kích động, đứng bên nàng thao thao bất tuyệt, lời lẽ ngập tràn tán thưởng.
Lưu Lỗi cũng đứng ở bên cạnh gật gù đồng tình, vẻ ngạo mạn ban nãy đã biến mất hoàn toàn.
Mộc Khinh Khinh có hơi ngượng ngùng. Dẫu sao đây cũng không phải do nàng nghĩ ra, mà là trí tuệ đúc kết từ tổ tiên nhân loại.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu bọn họ thấy hữu dụng, sao không nhân cơ hội mở thêm một con đường kiếm tiền?
Thế là nàng cười nói với Lưu Nhuận Vũ: “Nếu đã vậy, chi bằng chúng ta cùng mở một cửa hàng. Ta phụ trách bản vẽ, các vị chế tác. Tiền thu được, chia đôi, thấy thế nào?”
Lời nàng vừa dứt, Lưu Nhuận Vũ lập tức gật đầu thật mạnh, vẻ mặt lộ rõ sự phấn khích.
“Còn chưa biết cô nương là người thôn nào? Cao danh quý tính là gì?”
“Ta là người thôn Lăng Thủy, họ Mộc, tên Khinh Khinh, tiểu ca ngươi thì sao?”