Dưới gầm nôi cũng được gắn thêm bốn chiếc bánh xe nhỏ, tiện bề đẩy đi mọi nơi; còn ngựa bập bênh hình dáng nhỏ nhắn, xinh xắn, ngay phần bụng lại được chạm khắc một chú thỏ nhỏ, sống động như thật; đặt bập bềnh trên nền đất, nhẹ nhàng đung đưa.
Đám người xung quanh không khỏi trầm trồ, ai nấy đều thốt lên kinh ngạc: "Đây là những thứ kỳ quái gì thế này?"
Dưới âm thanh náo nhiệt ấy, Dương ma và Tiểu Chí cũng bị đánh thức, tò mò bước ra xem.
Mộc Khinh Khinh khẽ vẫy tay gọi Tiểu Chí lại, bế cậu bé đặt lên ngựa bập bênh, hai tay nhỏ của cậu bé được nàng đặt ngay trên tay cầm. Chỉ đẩy nhẹ một cái, ngựa gỗ đã bắt đầu lắc lư.
"Nương, nó biết động đậy! Nó động đậy rồi!
"
Tiếng kêu vui sướng của đám hài tử trong thôn vang lên, đôi mắt trong veo đầy háo hức.
"Nương thấy rồi, nương thấy rồi.
"
Nữ nhân xoa dịu đứa trẻ, ánh mắt dõi theo chiếc ngựa bập bênh, trong lòng đã nghĩ lát nữa chờ Tiểu Chí chơi chán, có thể để hài tử nhà mình ngồi thử hay không.
Tất nhiên, giờ khắc ày những nữ nhân có hài tử cũng chung một suy nghĩ như này.
Nhìn Tiểu Chí chơi vui vẻ, Mộc Khinh Khinh ra hiệu cho Dương ma trông chừng cậu bé, còn mình thì đẩy xe lăn bước vào phòng Lăng Mặc.
Lăng Mặc mặc dù đang đọc sách, nhưng tâm trí rõ ràng đã bị tiếng động bên ngoài quấy nhiễu. Cho dù vậy, hắn vẫn cố giữ vẻ điềm tĩnh, đôi mắt chỉ khẽ nhíu lại, như đang chăm chú vào từng dòng chữ.
"Lăng Mặc ca ca, huynh cầm ngược sách rồi kìa.
"
Mộc Khinh Khinh bắt chước giọng điệu khi còn nhỏ của nguyên chủ nhẹ nhàng trêu chọc nam nhân kiệm lời này, rõ ràng vô cùng tò mò, còn giả bộ trấn định như vậy.
Lăng Mặc bị một tiếng "ca ca" này của Mộc Khinh Khinh chọc cho đỏ mặt, nhưng trong lòng lại cảm thấy lời lần này có chút khác biệt.
Dù sao đã bị nàng phát hiện, Lăng Mặc liền buông sách, khẽ cười nói: "Đỡ ca ca xuống giường đi.
"
"Chà, chàng cũng biết đùa rồi đấy.
"
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới Lăng Mặc lại buông lời trêu ghẹo, rõ ràng tinh thần đã tốt lên rất nhiều.
Mộc Khinh Khinh định bụng đỡ hắn xuống dường, nhưng suy nghĩ chợt lóe lên, bỗng nhiên vòng tay qua lưng hắn, một động tác nhẹ nhàng nhấc bổng cả người Lăng Mặc lên, ôm ngang như bế công chúa, sau đó đặt xuống xe lăn.
Gương mặt Lăng Mặc triệt để đỏ ửng, cả người không tự nhiên, vừa thẹn vừa giận, cảm thấy Mộc Khinh Khinh càng ngày càng lấn lướt.
Nhưng mà, trong lòng lại thoáng chút ngọt ngào, như thể khoảng cách giữa hai người đang dần mờ nhạt đi.
Mộc Khinh Khinh đẩy Lăng Mặc ra ngoài, cảnh tượng này khiến đám người trước sân không khỏi há hốc mồm.
Không chỉ vì chiếc xe lăn kỳ lạ, mà còn bởi sự thay đổi rõ rệt của Mộc Khinh Khinh khi đứng phía sau Lăng Mặc.
Bọn họ bây giờ mới nhận ra, Mộc Khinh Khinh đã gầy đi rất nhiều, đôi mắt hạnh giờ đây ánh lên vẻ quyến rũ khó tả, làn da cũng không còn rám nắng xấu xí như trước.
Những nữ nhân có gia đình âm thầm tặc lưỡi, nam nhân đúng là linh đan diệu dược của nữ nhân.
Hồi thần lại, cả đám người bắt đầu vây quanh xe lăn, mồm năm miệng mười bàn tán rôm rả. Thậm chí lão tú tài trong thôn còn không ngần ngại thử đẩy chiếc xe đi vài vòng.
Lăng Mặc bị tiếng nói rôm rả ồn ào làm cho đầu óc nhức nhối, liền lên tiếng: "Cảm tạ các vị đã đến thăm, hôm khác khi ta bình phục, nhất định sẽ đích thân đến tạ lễ.
"
Lời vừa dứt, đám đông biết ý không thể giả vờ thêm, đành lục tục kéo nhau rời đi.
Đám hài tử còn muốn ở lại, thậm chí có đứa lăn ra đất khóc lóc ăn vạ, cuối cùng cũng bị nương chúng quát mắng, lôi đi mất.
"Nương tử, vị này là?"
Lăng Mặc ngồi trên xe, môi mỏng khẽ nhếch, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Mộc Khinh Khinh.
Mộc Khinh Khinh nghe hai chữ "nương tử" mà run rẩy, cảm giác nụ cười của Lăng Mặc mang theo vài phần khác thường, khó lòng đoán được tâm ý.
"Nương tử? Khinh Khinh tỷ, đây là phu quân của tỷ sao?"
Lưu Nhuận Vũ đứng một bên không khỏi ngỡ ngàng. Hắn không nghĩa tới Mộc Khinh Khinh đã thành thân, nghĩ lại cũng đúng, dù sao nàng còn chuẩn bị cả nôi hài nhi!