"Ta họ Lưu, tên Nhuận Vũ.
"
Lưu Nhuận Vũ chẳng thể ngờ rằng đôi ba chữ nhẹ nhàng ấy sẽ là khởi đầu cho sự nghiệp lẫy lừng trong giới thương mại về sau của hắn, nhưng đó là chuyện tương lai.
Lúc này Lưu Lỗi thấy hai người trò chuyện hăng say, bèn gọi bạn già Trương Anh Tử của mình tới, rót trà mời khách. Sau đó hai lão phu thê yên lặng rời đi, để lại không gian cho hai người tiếp tục bàn luận.
Mộc Khinh Khinh cẩn thận vẽ thêm vài bức thiết kế, ý bảo Lưu Nhuận Vũ xem xét. Trong đó có những món như ghế nằm, bập bênh, xe đẩy cho hài nhi, cùng vô số kiểu dáng đồ nội thất khác.
Lưu Nhuận Vũ cũng chia sẻ góc nhìn của mình về cách kinh doanh. Hai người vô cùng ăn ý, nhanh chóng đạt thỏa thuận hợp tác ban đầu.
Vì đại nghiệp hải sản của mình, Mộc Khinh Khinh đành phải nhịn đói, không ở lại dùng bữa, quay trở về nhà.
Người nàng đầy mồ hôi về đến nhà, trước cửa tụ tập rất nhiều nam nữ già trẻ trong thôn.
Bọn họ vừa thấy bóng dáng Mộc Khinh Khinh, tất cả đều tỏ vẻ lảng tránh, không ai dám nhìn thẳng vào nàng.
"Khinh Khinh ngươi trở về rồi à,
" Lão tú tài thường rao giảng đạo lý lễ nghĩa trong thôn cũng có mặt, nở nụ cười hòa nhã chào hỏi.
"Ừm, các vị thúc bá thẩm thẩm không về nhà dùng cơm sao?" Mộc Khinh Khinh vừa bước vào viện, vừa thản nhiên hỏi.
"Ăn rồi, ăn rồi,
" Mọi người lí nhí trả lời, tay chân luống cuống.
"Chúng ta dẫn đám hài tử ra biển dạo.
"
Thực chất ai nấy đã chờ cả nửa ngày, cũng không thấy Mộc Khinh Khinh đâu, chẳng ngờ nàng lại về vào giờ này.
Mộc Khinh Khinh không để tâm, đi thẳng vào nhà chuẩn bị cơm nước. Dương ma đã làm xong bánh bột, chuẩn bị riêng cho Lăng Mặc một bát canh cá.
Mộc Khinh Khinh bắt đầu nấu món sò xào cay, còn nấu một đĩa tôm hùm đất không cay cho Tiểu Chí. Bởi vì chỉ có khoảng mười con, món này là phần riêng dành cho cậu bé.
Nhìn phần tôm của mình, Tiểu Chí vui sướng không thôi, chạy quanh viện như một cơn gió.
Bên ngoài, những người vừa bàn tán về thân thế của Tiểu Chí và Dương ma, giờ đây bị mùi thơm của sò xào cay và tôm hùm đất hấp dẫn.
"Nha đầu Khinh Khinh kia ăn cả mấy ngày nay rồi, thế mà chẳng hề hấn gì.
" Một vị thẩm tử trong đám đông buông lời.
"Phải đó, ta lại theo dõi thêm xem sao,
" Lão tú tài híp mắt nói, tỏ vẻ như đang cân nhắc điều gì trọng đại.
"Nhưng mà thơm quá đi mất!
" Một tiểu nam hài tuổi còn nhỏ chưa biết giữ miệng trong thôn nói, liếm môi thèm thuồng nói.
Liên tiếp nhiều ngày, ngày nào đến bữa cơm, trước cửa nhà Mộc Khinh Khinh cũng tụ tập một đám người. Dần dà nàng cũng không để tâm nữa.
Hôm nay là ngày lên trấn lấy dụng cụ đi biển.
Sáng sớm đánh một bài quyền thái cực xong, Mộc Khinh Khinh nghe thấy tiếng xe bò đinh đinh đang đang ngoài cổng.
Nàng quay lại nhìn thấy Lưu Nhuận Vũ, đánh xe bò đi vào viện.
"Khinh Khinh tỷ, đệ mang đồ tới cho tỷ đây!
"
Lưu Nhuận Vũ cười hàm hậu, gương mặt rắn rỏi đẫm mồ hôi, đôi mắt cong như trăng lưỡi liềm.
"Sao nhanh như vậy? Phụ tử các ngươi đúng là lợi hại!
"
Mộc Khinh Khinh không nghĩ tới bọn họ lại làm nhanh như vậy, ngẩng đầu lên nhìn thấy đằng sau Lưu Nhuận Vũ có một nhóm người, đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào đồ vật trên xe bò.
"Khinh Khinh, tiểu tử này không biết nhà ngươi, ta cố ý tới tận nơi. Ngươi làm cái gì mà trông lạ vậy?" Hoa thâmt tử vội vàng giải thích, nhân tiện tìm cớ để được xem náo nhiệt.
"Cảm ơn các vị, mời mọi người trở về đi, đừng làm chậm trễ công việc của mình.
"
Mộc Khinh Khinh lập tức ra lệnh đuổi khéo. Nhưng đám người cứ làm ngơ, thậm chí Hoa thẩm tử còn nhanh nhẹn giúp dỡ đồ trên xe bò xuống. Mộc Khinh Khinh chỉ biết thở dài bất lực.
Khi chiếc ghế có bánh xe được chuyển xuống, lòng Mộc Khinh Khinh lộ ra vẻ vui mừng. Nàng tin mình đã chọn đúng đối tác.
Mặc dù chiếc xe lăn được làm từ gỗ, nhưng chế tác vô cùng tinh xảo, bề mặt nhẵn bóng, hai bánh xe lớn lắp vào trông không chút gượng ép.