...
.
Dãy hành lang bệnh viện bỗng chìm vào yên lặng .
.
. Nó trầm mặc và lạnh lùng hơn mọi lúc .
.
. Trước phòng phẫu thuật .
.
. Đôi mắt của Hắn, Hoàng và Hyung Joon dán chặt vào cánh cửa .
.
. Nó khép hờ mi mắt .
.
. Ngã người ra sau ghế Huy chẳng dám nhìn vào cánh cửa kia .
.
.
2 tiếng trôi qua .
.
.
4 tiếng trôi qua .
.
.
5 tiếng trôi qua .
.
.
Cánh cửa vẫn đóng kín .
.
. Không một ai biết bên trong đang xảy ra chuyện gì .
.
.
6 tiếng trôi qua .
.
.
7 tiếng trôi qua .
.
.
8 tiếng trôi qua .
.
.
" Ting " .
.
.
Hoàng đứng dậy đi đến trước mặt vị bác sĩ kia .
.
. Ánh mắt anh mang một mớ cảm xúc hỗn độn .
.
. Lo lắng .
.
. Sợ hãi .
.
. Lạnh lẽo .
.
.
" Cô ấy đang trong tình trạng nguy hiểm .
.
. Mặc dù đã gắp viên đạn ra nhưng việc hồi phục vẫn còn phụ thuộc vào cô ấy rất nhiều .
.
. Tích cực bồi bổ sẽ mau khỏe lại .
.
. Tuyệt đối không được hoạt động nhiều .
.
. Tránh bị xúc động sẽ ảnh hưởng khá nhiều đấy. " - Vị bác sĩ mang bộ blue trắng ướt đẫm lưng lặng lẽ quay người bước đi .
.
.
" Cạch " .
.
.
Gương mặt trắng bệch của Linh làm Hoàng và Hắn nhìn mà xót xa .
.
. Mới lúc nãy còn rất khỏe mà bây giờ lại thế này .
.
.
Hoàng nắm tay Linh như muốn truyền hơi ấm cho đôi tay lạnh lẽo kia .
.
. Hơi thở Linh đều đều làm Huy đỏ hoe mắt .
.
.
" Mẹ .
.
. Con xin lỗi "
Huy lau mồ hôi cho Linh rồi gục đầu xuống cạnh Linh .
.
.
Huyng Joon cùng Nó bước ra ngoài .
.
. Để Hắn, Huy và Hoàng ở trong với Linh .
.
.
" Linh sẽ ổn thôi .
.
. " Nó ngồi xuống hàng ghế gần đó .
.
. Lấy chiếc áo khoát da màu đen khoát vào .
.
.
" Anh ở lại với Kelvin nhé .
.
. Tôi thăm Ken rồi ra ngoài một chút "
" Cô không định đi gặp Quang đấy chứ? "
Nó chợt khựng lại .
.
. Sau đó quay đầu lại " Đừng cho Kelvin biết " Sau đó, Nó đi theo hướng cổng bệnh viện rồi biến mất .
.
.
Huyng Joon lấy điện thoại gọi cho ai đó rồi đi vào trong .
.
.
******************************************
Linh Anh điên tiếc cầm dao không ngừng đâm về phía Quang .
.
. Tiểu An và Tiểu Vi cố ngăn cản cầm lấy con dao .
.
.
Quang gắng hết sức chạy ra ngoài .
.
. Anh chạy như bay vào sâu khu cỏ không may lạc vào rừng .
.
. Ánh đèn điện thoại yếu ớt đang di chuyển xung quanh .
.
.
Quang loay hoay tìm đường .
.
. Hiện tại .
.
. Anh cũng không biết mình đang ở đâu .
.
.
Khu rừng lạnh lẽo u ám .
.
. Ngoài ánh đèn điện thoại ra thì chẳng còn thứ ánh sáng nào lọt vào đây nữa .
.
.
Tiếng bước chân va chạm vào đám lá cây khô ở dưới chân tạo thành tiếng động xào xạc .
.
. Thỉnh thoảng gió thổi vào làm các cành cây đung đưa .
.
. Khung cảnh lúc này thật đáng sợ .
.
.
" Xoạc .
.
. Xoạc .
.
. "
Tiếng bước chân đi đến .
.
. Quang nhíu mày bỗng dừng lại .
.
. Anh tắt đèn đi .
.
. Đứng nép bên một gốc cây to gần đó .
.
. Đứng im chờ đợi xem ai đi đến .
.
.
Một người phụ nữ tay đang cầm đèn pin chiếu vào mọi vật xung quanh .
.
. Mắt đảo liên tục .
.
.
Ánh trắng lúc này bắt đầu rọi vào gương mặt của người phụ nữ ấy .
.
. Thầy Quang nhíu mày cố nhìn rõ một chút .
.
.
Tay cô ta cầm một cái gì đó .
.
. Đôi mắt màu tím nhìn xung quanh rồi dừng lại ở chỗ Quang .
.
. Đôi môi nở nụ cười vui mừng .
.
.
Quang nhận rõ ánh mắt ấy đã phát hiện ra mình .
.
. Anh muốn bỏ chạy nhưng rồi lại đứng yên .
.
. Đuôi mắt hơi vui mừng .
.
. Mong là sẽ thoát ra khỏi nơi quỷ quái này .
.
.
******************************************
Hoàng và Hắn ra ngoài đi ăn .
.
. Còn Huy thì ở lại với Linh .
.
.
" Mẹ xin lỗi. " Linh bỗng tỉnh dậy .
.
. Ánh mắt buồn bã nhìn Khánh Huy đang cầm lấy tay mình nãy giờ không buông .
.
.
" Vì đã ép con làm việc mà con không thích .
.
. "
Khánh Huy đỡ Linh dậy .
.
. Anh bất ngờ khi nghe Linh nói vậy .
.
.
" Mẹ .
.
. "
" Mẹ nghe hết rồi .
.
. Xin lỗi con. " Linh xoa đầu Huy cười buồn bã .
.
.
" Sau này mẹ sẽ không ép con. " Linh biết Huy rất ghét cái công việc ở thế giới đêm này .
.
. Từ nhỏ .
.
. Huy từng không ít lần chứng kiến cảnh Linh bị người ta bắn rồi bị thương .
.
. Có lần phải nhập viên gần cả tháng .
.
. Huy căm ghét cái công việc quái quỷ đáng ghét này .
.
.
Suốt ngày đánh nhau có gì hay chứ .
.
. Huy vì Linh và Hoàng vui nên mới làm .
.
. Nếu không thì có giết chết anh cũng không thèm liếc mắt đến huống gì phải trực tiếp đi làm .
.
.
" Con xin lỗi .
.
. Là do con đã làm mẹ buồn. "
Linh đưa tay ôm lấy con trai mình .
.
. May là lúc đó Linh nhanh chân .
.
. Không vì cô từng là một sát thủ giỏi thì bây giờ đã chết từ lâu rồi .
.
.
" Mẹ .
.
. Còn ba .
.
. " Linh chợt giật mình khi nghe câu nói của Huy .
.
.
Hoàng biết được chắc chắn sẽ lớn chuyện .
.
. Để có được Moter ngày hôm nay .
.
. Hoàng, Hắn, Khánh, Minh và Hùng phải đổ máu không biết bao nhiêu lần .
.
. Linh hiểu chuyện này rõ hơn ai hết .
.
.
Bản thân Linh, Nhi, Trang, My và Jersey khi làm nên Demonwhite cũng phải trải qua rất nhiều khổ cực .
.
. Cuộc sống Linh phải luôn có sự cẩn thận và tập trung cao độ .
.
. Ngay cả việc ăn và ngủ càng phải cẩn thận hơn .
.
.
Nguy hiểm lúc nào cũng có thể đến bất cứ lúc nào .
.
. Đã là một "Sát Thủ" .
.
. Thì phải chấp nhận .
.
. Cái công việc này không cho phép bất cứ ai lơ là .
.
. Nhát dao có thể sẽ xuyên vào tim họ ngay khi họ quay lưng .
.
.
Ở cái thế giới ấy không bao giờ tồn tại sự "Công bằng và Thương hại" .
.
. Họ mất cảnh giác .
.
. Họ sẽ chết .
.
. Họ thương người .
.
. Họ sẽ chết .
.
. Họ công bằng .
.
. Họ sẽ chết .
.
. Chỉ có duy nhất sự "Vô Tâm" và "Tàn Nhẫn" .
.
. Họ sẽ tồn tại .
.
.
Bọn Hắn và bọn Nó phải trải qua biết bao gian lao .
.
. Đạp đổ không biết bao nhiêu thế lực để bước lên nắm quyền cai quản thế giới đêm này .
.
. Để rồi bây giờ .
.
. Không muốn kế thừa là được sao .
.
.
Chẳng khác nào bao nhiêu công sức trước kia chỉ là chuyện thừa thải, nói bỏ là bỏ sao?
" .
.
. Anh không đồng ý .
.
. "
Giọng nói của Hoàng vọng vào .
.
. Hắn và Hoàng đi đến đối diện Huy .
.
.
" Ba .
.
. "
" .
.
. Thế giới đêm có gì không tốt .
.
. " Hắn nén tức giận .
.
. Đi đến cạnh Huy .
.
. Đặt tay lên vai anh .
.
. " Con nên nhớ .
.
. Cái thế giới đó không phải là nơi muốn vào là có thể vào .
.
. Muốn ra là có thể ra .
.
. Các thế lực khác sẽ tiêu diệt con bất cứ lúc nào họ muốn nếu con rời khỏi nơi đó. "
Linh nắm lấy tay Hoàng .
.
. Đôi mắt buồn bã nhìn gương mặt tức giận của Hoàng .
.
. Cô biết .
.
. Khánh Huy nói vậy .
.
. Chẳng khác nào nói chính bọn họ đã mang đến rắc rối cho Huy.
" .
.
. Ba .
.
. Cậu .
.
. Con xin lỗi .
.
. Con thật không muốn dính líu gì đến nó cả .
.
. Thật phiền phức và rắc rối .
.
. Suốt ngày đánh nhau .
.
. Con căm ghét mùi máu .
.
. Con căm ghét cái thế giới đêm đáng chết kia. "
" Chát "
5 dấu tay in lên gương mặt Khánh Huy .
.
. Hoàng vội rút tay về .
.
. Vì tức giận mà anh đã ra tay với con mình .
.
.
" .
.
. Con ghét cả ba và cậu nữa .
.
. " Huy hét lên .
.
. Đôi chân nhanh chóng chạy ra ngoài .
.
.
" Sao anh lại đánh con chứ. " Linh bước xuống giường chạy theo Huy .
.
.
******************************************
" Cái gì. " Quang đứng dậy hét lên .
.
. Gương mặt há hốc ngạc nhiên .
.
. Đôi mắt mở to như không tin những lời Nó nói .
.
.
" Hét gì chứ .
.
. Đây là lần đầu tôi đến đây .
.
. Làm gì có chuyện biết đường thoát ra ngoài. " Nó nhún vai thản nhiên như không có gì .
.
.
" Cô thông minh như vậy .
.
. Ít ra cũng phải nhớ một chút chứ. " Quang đặt chai nước xuống .
.
. Ánh mắt đầy tia hy vọng nhìn Nó đang thản nhiên ăn thức ăn kia .
.
.
" Thông minh của tôi dùng để đi tìm anh rồi. " Nó nhếch mép .
.
.
Quả thật .
.
. Lúc vào đây .
.
. Nó có đánh dấu giữa đường nhưng khi đi được một đoạn thấy dấu chân của Quang in trên đất và in rời rạc ở đám lá khô .
.
. Cứ mãi vui mừng lần theo mà quên mất việc làm dấu .
.
. Bản thân cũng chưa từng ngốc nghếch như lúc này .
.
.
" Chết tiệt. "
Nó nhìn Quang ném chiếc bánh xuống đất lộ rõ vẻ bực tức .
.
. Nhìn Quang có nét rất giống một người .
.
. Nhưng từ khi Nó bị Hạ Băng đẩy xuống vực thì hình như không ai nhắc gì đến .
.
. Nó cũng chẳng thể nào nhớ lại được người đó là ai .
.
.
Chỉ biết Nó có một cảm giác rất đặc biệt khi muốn nhớ đến người đó .
.
. Là một sự đáng thương .
.
. Nó có cảm giác rất tội nghiệp .
.
.
" Tức giận thì được gì chứ. " Nó đưa chai nước cho Quang .
.
. Anh giật lấy tu một hơi .
.
.
Quang chán nản ngồi phịch xuống tấm thảm nilông .
.
. Anh nhìn Nó thở dài một lúc .
.
.
" So với lúc nhỏ .
.
. Cô chẳng khác gì mấy. "
Quang khẽ nhếch mép cười khẩy .
.
. Nụ cười không còn chứa đựng sự chán ghét và căm phẫn giống mọi lần .
.
. Nụ cười không mang một ý nghĩ nhất định .
.
.
" Lúc trước tôi bị người ta đẩy xuống vực .
.
. Đến giờ thì không thể nhớ được chuyện lúc trước nữa. " Nó thả chai nước xuống .
.
. Đôi mắt nhìn thẳng vào Quang .
.
. Nó mệt mỏi khép hờ mi mắt .
.
.
" Cô không nhớ mẹ tôi sao. "
Khóe mắt anh hơi cay .
.
. Quá khứ đau thương trước kia lại trở về .
.
. Anh căm ghét Phan Ngọc .
.
. Nhưng lại không thể ra tay với Nó .
.
. Vì Nó đã từng đối xử rất tốt với Quang.
" Tôi không thể .
.
. "
Quang cười nhạt khi nghe Nó nói .
.
. Không nhớ cũng được .
.
. Quên đi sẽ tốt hơn .
.
. Bản thân anh cũng muốn quên hết đi cho xong .
.
. Nhưng rồi lại chần chừ .
.
. Lại suy nghĩ vu vơ .
.
. Rồi lại cứ bị nó ám ảnh.
" .
.
. Quên đi sẽ tốt hơn. "
Quang khép hờ mi mắt .
.
. Tay day day nơi mi tâm .
.
.
" Nghỉ một đêm ở đây, mai tôi sẽ tìm cách liên lạc với Jey. " Nó đứng dậy .
.
. Như đã có sự chuẩn bị .
.
. Trải một tấm thảm đủ dày và ấm ra rồi ngồi xuống.
" Nè .
.
. Muốn chết luôn ở đó sao. "
Quang thở dài một cái rồi xếp tấm nilong kia lại .
.
. Cởi áo khoát da của mình ra đặt xuống chỗ Nó.
Nhìn vết thương trên tay Quang .
.
. Nó kéo tay anh ngồi xuống .
.
. Lấy một ít bông và thuốc ra băng bó lại cho Quang.
" Tôi chỉ có thể nhớ được một chút về Tuệ Giao .
.
. "
Nó bất lực thở dài .
.
. Dù đã rất cố gắng .
.
. Nhưng Nó chỉ có thể nhớ được gương mặt, cái tên .
.
. Và đứa bé 3 tuổi
" Tôi có rất nhiều cơ hội để giết chết ông ta .
.
. Nhưng vì cô .
.
. Tôi mới không ra tay. "
Quang sau khi được Nó băng bó xong thì rút tay về .
.
. Ánh mắt mang sự vui vẻ và hạnh phúc khi ở cạnh Nó .
.
.
" Vì cô đã đối xử rất tốt với mẹ con tôi .
.
. Cô đã đứng yên cho mẹ tôi xả giận .
.
. Cô vì mẹ tôi mà tuyệt thực để mẹ tôi được ở lại biệt thự .
.
. Mẹ tôi mang ơn cô .
.
. Tôi mang ơn cô. " Quang cười
Nó ôm Quang vào lòng .
.
. Đứa trẻ 3 tuổi kia không ai khác chính là Quang .
.
. Đứa bé mà lúc trước Nó yêu thương rất nhiều .
.
. Nó cảm nhận được sự khổ cực và đau đớn mà Quang và Tuệ Giao phải gánh chịu .
.
. Nhưng đáng chết là Nó không thể nhớ được chuyện gì đang xảy ra .
.
. Đầu nó sẽ rất đau nếu Nó muốn nhớ lại chuyện lúc trước.
" Dì à. "
Quang khóc .
.
. Sự tổn thương bấy lâu nay của Quang cứ thế mà tuôn ra .
.
. Quang gục đầu lên vai Nó nằm im như lúc nhỏ .
.
. Mỗi khi bị người ta ăn hiếp .
.
. Quang đều tìm đến Nó .
.
. Gục đầu lên vai Nó kể hết mọi uất ức trong lòng .
.
. Nó sẽ nhẹ nhàng an ủi Quang .
.
. Mua cho anh cây kẹo .
.
. Có khi là bịch bánh .
.
. Và hứa sẽ không cho ai được phép động vào Quang.
" Ông ngoại không cố ý làm như vậy .
.
. Con đừng giận ông ấy .
.
. Vì Dì mà tha thứ cho ông được không? "
Chần chừ một lát .
.
. Quang cũ nhắm mắt gật đầu .
.
. Nó và Quang nói đủ thứ chuyện .
.
. Quang kể rất nhiều chuyện lúc trước của Nó và Tuệ Giao .
.
. Những chuyện mà Tuệ Giao đã kể cho Quang .
.
. Cái quá khứ trước kia đối với Tuệ Giao là cả một chuỗi dài đau khổ .
.
.
Ngày đầu tiên học ở Paradise School .
.
. Nó đã thấy Tuệ Giao .
.
. Nhưng Nó vẫn không dám chắc .
.
. Rồi thời gian sau đó .
.
. Không một ai nhắc đến Tuệ Giao .
.
. Không ai biết Tuệ Giao đang ở đâu .
.
. Càng không biết sự sống chết của cô thế nào .
.
. Rồi vô tình .
.
. Cô bị lãng quên.
Quang ngủ quên từ lúc nào không hay biết .
.
. Đôi mắt Nó đến tận bây giờ vẫn còn thức .
.
. Nó không thể nào chợp mắt được .
.
.
Một làn gió đêm khẽ lướt qua người Nó .
.
. Mang theo một bóng dáng vừa quen vừa xa lạ .
.
.
Nó không một chút sợ hãi .
.
. Đầu tựa vào gốc cây .
.
. Tay vuốt mái tóc Quang đang nằm trên đùi mình .
.
. Đôi mắt tím vô hồn nhìn theo cái bóng dáng ấy đang đưa tay vuốt gương mặt xanh xao của Quang.
" Jersey .
.
. Chị cảm ơn em. "
Nó khẽ cười .
.
. Tay đưa về phía bóng trắng ấy .
.
. Như một làn khói .
.
. Cái bóng trắng ấy nhòe đi một lát rồi tự động trở về hình dáng lúc đầu.
" Em không thể nhớ được quá khứ của hai chúng ta .
.
. Chị không giận em chứ. "
Hai dòng nước mắt của Nó lăn dài trên má .
.
. Vội thu cánh tay về .
.
. Nó bất giác mỉm cười .
.
.
" Hôm em rơi xuống vực .
.
. Chị và mẹ đã đến trễ một bước .
.
. Chỉ có thể ôm chặt em vào lòng để em rơi xuống an toàn mà thôi. "
Tuệ Giao cười hiền hậu .
.
. Ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn Nó và Quang .
.
.
Ánh mặt trời đang dần ló dạng .
.
. Tuệ Giao cuộn mình biến thành một làn gió trắng .
.
. Cô cuộn tròn quanh người Nó rồi tan biến vào không trung.
Phía xa xa .
.
. Mặt trời dần dần nhô lên .
.
. Gương mặt Quang hơi nhăn lại rồi tỉnh giấc .
.
.
" Ưm .
.
. Đã sáng rồi sao. "
Quang ngồi bật dậy .
.
. Phát hiện tối qua đã ngủ trên đùi Nó .
.
. Ánh mắt hơi cau lại .
.
. Nó vẫn còn đang say giấc .
.
. Đầu tựa vào gốc cây .
.
. Hơi thở đều đặn .
.
.
Nhìn Nó lúc này thật giống Tuệ Giao .
.
. Quang nhìn Nó ngủ mà tưởng tượng như đang nhìn thấy mẹ .
.
. Anh bất giác mỉm cưởi thật tươi .
.
.
Vén lại lọn tóc rối trước mặt Nó .
.
. Quang đứng dậy đi xung quanh quan sát.
Quang đi theo hướng đông .
.
. Anh đi men theo dãy cây xanh um .
.
. Dọc theo dấu chân tối qua của Nó .
.
.
Đôi môi hơi nhếch lên .
.
. Nhìn những đường đánh dấu trên cây một lát thì vội quay về.
Nó vân còn mê man trong giấc ngủ .
.
. Quang lấy tay sờ tráng thấy rất nóng .
.
. Nó không quen với không khí ở đây nên có lẽ đã sốt rồi .
.
. Quang thu dọn đồ đạc sau đó cõng Nó trên lưng rồi ra ngoài.
Nói đây là rừng thì không hẳn .
.
. Khu bãi cỏ ở đây được Demonwhite thiết kế và xây dựng một cách âm thầm và lặng lẽ .
.
. Ngoài Nó và Jey ra thì không một ai biết được .
.
. Tối qua .
.
. Nó không mang theo con chip định vị nên không biết đường ra là phải .
.
.
Quang lấy điện thoại trong túi Nó ra .
.
. Màn hình có cả trăm cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Hắn,
Hoàng, Jey và Thiên.
Khuyên tai của Nó nháy liên tục từ nãy giờ .
.
. Quang nhấn đại vào cái nút màu đen kia.
" Jersey .
.
. Em đang ở đâu? " Giọng của Hắn.
" Cô có sao không? "
" Jersey à .
.
. Em ở đâu vậy hả? " Giọng của Hoàng và Thiên .
.
.
" Cô mau trả lời tôi đi. "
" Jersey .
.
. Em có nghe rõ không, mau trả lời anh đi. " Hắn lo lắng hét lên.
" Cô ấy bị sốt .
.
. Chúng tôi đang ở bãi cỏ chiều hôm qua. " Quang đáp rồi nhấn vào cái nút màu đen kia ngắt tín hiệu.
" Con mau đỡ ta dây. " Nó thều thào.
Quang đỡ Nó dậy rồi đưa nước cho Nó uống.
Một lát sau Hắn đến nơi.
" Jersey .
.
. Em làm gì mà anh gọi không nghe máy hả? "
Hắn đỡ Nó dậy .
.
. Lau đi vệt mồ hôi trên trán Nó rồi cùng Quang đưa Nó lên xe vào bệnh viện.