Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Cập nhật: 02/08/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 96
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

"Dâu đây dâu đây, dâu tằm đỏ tím to ngọt đến tận trong tim đây--"

"Mỳ lạnh gà xé, rưới tương đỏ rắc hành lá, món mỳ lạnh gà xé cay nồng bao no đây --"

"Ô mai chua ngọt đây, mát lạnh cộng thêm vị chua chua ngọt ngọt của ô mai, đầu xuân uống ô mai, xua tan trăm bệnh đây --"

Trên phố Mã Hành ở kinh thành, khắp nơi đều là tiếng rao hàng của các quầy hàng rong dọc theo hai bên đường, nhìn xung quanh, những người đang gánh những sọt tre bày bán đủ loại điểm tâm, trái cây, súp canh thịt, khiến người ta nhìn đến chóng mặt.

"Nhường đường một chút! Cảm phiền nhường đường một chút!

" Đường Tiểu Hà đi xuyên qua dòng người, giống như con cá bơi ngược dòng, bước đi rất nhanh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng.

Nàng bị nhốt trong đại lao gần nửa tháng, sắc mặt xám xịt, cả người vừa dơ vừa hôi hám, không nhìn rõ ngũ quan, chỉ có đôi mắt là vẫn to tròn sáng ngời.

Người đi lại trên đường nhìn thấy "thiếu niên" bẩn thỉu hôi hám này, chỉ nghĩ là một đứa trẻ ăn xin lang thang từ đâu đến, vội vàng tránh sang hai bên như sợ bị lây bẩn, nên đương nhiên không có ai cản đường nàng.

Đường Tiểu Hà chạy một mạch không dám dừng lại để thở, hối hả chạy vào con hẻm lớn của khu buôn bán, lập tức nhìn thấy tấm biển lớn đang lay động trong gió trước cửa Thiên Hương lâu.

Thiên Hương lâu là tửu lầu lớn nhất và sang trọng nhất kinh thành, đầu bếp nổi tiếng nhất của tửu lầu hàng năm đều có thể vào cung hiến nghệ, phần thưởng nhận được nhiều đến nỗi có dùng xe kéo cùng kéo không hết nổi, nếu may mắn thì sẽ được giữ lại trong cung làm ngự trù, như thế cũng được coi như là một nhân vật có tiếng tăm. Còn nếu may mắn hơn nữa thì sẽ nhận được con dao phay bằng vàng do bệ hạ ban thưởng, tương đương với kim bài miễn tử, không chỉ có thể truyền lại cho con cháu mà gia tộc còn được ghi vào sử sách, nói câu mang lại vinh quang cho tổ tiên cũng không quá đáng.

"Ha...

. Cuối cùng cũng tới rồi.

" Đường Tiểu Hà nặng nề thở hổn hển, trong mắt không thể chứa đựng bất cứ điều gì khác, vội vã chạy thẳng vào cửa, "Thiên Hương lâu, ta tới -- "

"Bịch!

"

Đường Tiểu Hà không kịp đề phòng bỗng nhiên bị ngã cắm mặt xuống đất.

Tiểu nhị đứng trước cửa tửu lâu thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống nói: "Tên ăn mày này ở đâu ra thế, đây là nơi nào mà cũng dám xông vào.

"

Đường Tiểu Hà run rẩy giơ tay lên: "Ta không phải ăn xin, ta đến, xin làm đầu bếp.

.

.

"

Đối phương nhíu mày nói: "Đầu bếp? Thiên Hương lâu chỉ tuyển đầu bếp vào ngày mùng một tháng ba, bây giờ là mùng ba tháng ba, ngươi đã đến muộn mất hai ngày rồi, ngay cả tạp dịch cũng đã tuyển đủ người rồi, làm đầu bếp cái gì, ngươi tới từ đâu thì mau mau trở về đó đi.

"

Đường Tiểu Hà nghe vậy liền bật khóc, nức nở nỏi: "Không thể châm chước một chút sao?"

"Châm chước cái gì mà châm chước! Ngươi cho rằng ngươi là ai! Cút đi nhanh lên, đừng có cản trở chúng ta mở cửa buôn bán!

"

Một cơn gió thổi qua, bả vai Đường Tiểu Hà sụp xuống, tinh thần và sức lực đều bị rút cạn.

Nàng lại ngẩng đầu nhìn tòa lầu nguy nga cao ngất không thể với tới trươc mặt, hốc mắt cay xè, quay người mơ màng bước đi, những giọt nước mắt lăn dài trên má.

"Không có tiền, công việc cũng mất.

" Nàng nhìn chằm chằm mũi chân thì thào nói, "Đi đường xa như vậy, gặp nhiều khốn đốn như thế, tất cả đều thành công dã tràng, không còn lại gì cả.

"

Càng nghĩ nàng càng thấy tủi thân, không đi nổi nữa, ngồi sụp xuống bên vệ đường khóc nấc lên.

Vì vẻ ngoài ngây thơ non nớt của nàng, không ít người đi đường tốt bụng dừng lại hỏi thăm xem có chuyện gì, nhưng không người nào biết ai đã ức hiếp nàng.

Khi Đường Tiểu Hà nghe thấy hai chữ "ức hiếp", thì càng khóc thảm thương hơn, thầm nghĩ ta như này không phải là bị ức hiếp thì là gì? Nếu như không phải bị giam giữ lâu như vậy, sao ta lại bỏ lỡ mất thời gian chiêu mộ của Thiên Hương lâu chứ. Giờ thì hay rồi, tìm được chỗ ở cũng là cả một vấn đề, về nhà thì lấy đâu phí đi đường, chẳng lẽ phải thật sự ra phố làm ăn mày ư?

-- Đều do cái tên cẩu quan Tống Hạc Khanh kia gây ra!

Đường Tiểu Hà tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng to trong lòng: "Nếu không phải do cái tên cẩu quan kia hàm oan cho người tốt, không phân rõ đúng sai, ta đâu phải lưu lạc tới mức thảm hại như bây giờ, không được, ta không thể cứ vậy mà buông tha cho hắn được!

"

Đúng lúc Đường Tiểu Hà đang suy nghĩ biện pháp làm sao để trút cơn giận này, thì ở con đường phía đông có người gõ chiêng gào to dưới tấm bảng dán tờ bố cáo: "Tới xem thử đi! Đại lý tự đang chiêu mộ đầu bếp làm việc trong nhà ăn, đãi ngộ vô cùng tốt, không giới hạn kinh nghiệm, tới trước thử trước!

"

Đường Tiểu Hà dựng tai lên nghe ngóng, tâm tư xoay chuyển, vội vàng lau nước mắt chạy vọt tới.

Trước tờ bố cáo có không ít dân chúng vây quanh xem náo nhiệt, nhưng không có ai có ý định muốn xé bố cáo xuống, ngược lại còn xì xào bàn tàn chế nhạo nói: "Tháng trước Đại lý tự đã đổi tất cả bốn đầu bếp rồi, chúng ta cũng không biết là bên trong đã xảy ra chuyện gì, dù sao ta cũng không dám đi.

"

"Ngươi không đi ta cũng không đi.

"

“Các ngươi đều không đi, ta đây cũng không đi.

"

Vất vả lắm Đường Tiểu Hà mới chen qua được đám người đó để đi lên phía trước, nàng hít sâu một hơi, nhanh gọn giơ tay xé bố cáo trên tấm bảng xuống, quay đầu hỏi thăm: "Trực tiếp cầm cái này đến Đại lý tự là được phải không?"

Mọi người vây xem đều mơ hồ gật đầu.

Đường Tiểu Hà nhếch miệng cười cười, kẹp tờ bố cáo vô nách, cất bước chạy đi: "Đa tạ!

"

Mọi người: ".

.

.

"

Trong nháy mắt, trước cửa lớn của Đại lý tự.

Sai dịch canh cửa cau mày, đánh giá thiếu niên lem luốc trước mặt: "Sao lại là tiểu tử ngươi nữa vậy?" Không phải vừa mới được thả ra sao.

Đường Tiểu Hà thở hổn hển lắc đầu, lấy tờ bố cáo kẹp ở nách ra, đưa cho sai dịch nói: "Ta .

.

. Ta tới để ứng tuyển đầu bếp.

"