Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Tiểu Trù Nương Của Thiếu Khanh Đại Lý Tự

Cập nhật: 02/08/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 96
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
     
     

Sai dịch càng nhíu mày chặt hơn, tỉ mỉ đánh giá Đường Tiểu Hà từ trên xuống dưới một lần nữa, nghi ngờ hỏi: "Đầu bếp? Ngươi ư?"

"Ta làm sao! Không thử một chút thì làm sao biết được!

" Cái ánh mắt nghi ngờ kia làm Đường Tiểu Hà thấy bực bội.

Cãi cọ qua lại gần nửa nén nhang, sai dịch đành chịu thua, kêu người dẫn Đường Tiểu Hà vào Đại lý tự.

Chủ yếu là vì bây giờ ngoài nàng ra, chẳng có ai khác đến để ứng tuyển nữa cả.

Trên đường đi tới nhà ăn, Đường Tiểu Hà cười hì hì hỏi thăm tiểu lại dẫn đường: "Đại ca, sau này tất cả mọi người trong Đại lý tự đều sẽ ăn cơm do một mình ta nấu đúng không?"

"Đương nhiên, làm sao, ngươi sợ mệt à?"

"À, không phải thế, chỉ là ta hơi tò mò một chút, với thân phận của Thiếu Khanh đại nhân, chẳng lẽ cũng sẽ ăn cơm của nhà bếp làm chung với thuộc hạ sao? Ngài ấy không có đầu bếp riêng ư?"

"Không có, Thiếu Khanh đại nhân là quan thanh liêm, nên không bao giờ dung túng cho bản thân mình.

"

"Ha ha như vậy cũng tốt như vậy cũng tốt!

" Đường Tiểu Hà cười thầm trong bụng, niềm vui lộ rõ trên khuôn mặt, nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của tiểu lại, nàng vội vàng giải thích: "Ta nghĩ thế này, Thiếu Khanh đại nhân cũng ăn ở nhà ăn, nếu như món ăn của ta có thể được Thiếu Khanh đại nhân khen ngợi, một khi ngài ấy vui vẻ thì sẽ nhớ đến ta, chẳng phải ta lại có thêm một con đường sao?"

Tiểu lại hừ lạnh, vẻ mặt đầy khinh thường: "Đâu ra nhiều con đường cho ngươi chứ, ngươi cứ nghĩ cách làm sao để qua được cửa ải hôm nay trước đã rồi nói sau.

"

Đường Tiểu Hà: "Hả?"

Nàng chưa kịp hỏi thăm lý do thì đã tới trước cửa nhà ăn rồi.

Nhà ăn của Đại lý tự rất lớn, có thể chứa được hai ba trăm người, được chia thành hai khu vực rõ ràng, trong đó một khu là nhà bếp, ở giữa nhà bếp có ba cái bếp lớn, bên cạnh bếp lớn phía đông có cửa sổ lấy cơm, rất thuận tiện cho việc phục vụ.

Đường Tiểu Hà đứng trong nhà bếp, đang làm quen với môi trường xung quanh, tiểu lại đứng sau lưng nàng bỗng lên tiếng: "Sắc trời không còn sớm nữa, chưa tới một canh giờ nữa là tới giờ cơm rồi, ngươi tự lo liệu đi nhé, ta còn có việc phải đi trước đây.

"

Đường Tiểu Hà giật mình, trợn mắt quay người lại hỏi: "Cái gì mà chưa tới một canh giờ nữa là tới giờ cơm? Ta vừa mới tới thôi mà, không có ai hướng dẫn cho ta à?"

Tiểu lại đã bước đi, không kiên nhẫn lầu bầu nói: "Bây giờ nhà ăn không có người, dù sao ngươi cũng chỉ trụ được tối đa đến ngày mai, cố làm một bữa cho xong là được, thế mới không lãng phí tình cảm kia của chúng ta.

"

Mắt thấy người đã đi xa, Đường Tiểu Hà vội vàng cất giọng nói: "Vậy các ngươi muốn ta làm món gì?"

Giọng của tiểu lại chậm chạp vọng lại -- "Có cái gì thì làm cái đó đi.

"

Đường Tiểu Hà mù mờ không hiểu gì, vốn ôm ý đồ xấu mà vào Đại lý tự, bây giờ không hiểu sao lại có cảm giác giống như tự mình bán đứng mình.

Thời gian không chờ đợi ai, Đường Tiểu Hà không dám suy nghĩ nhiều nữa, quay người đi đến trên kệ tìm nguyên liệu để chuẩn bị nấu nướng. Kết quả là không tìm thì không sao, nhưng đường đường là nhà ăn của Đại lý tự lại chỉ có thể tìm thấy một đống bắp cải, không biết bắp cải đã để bao lâu mà phần lá ngoài đã thối rữa, muốn ăn thì phải lột bỏ hết mấy lớp lá đi.

Đường Tiểu Hà nghẹn họng không nói nên lời, cẩn thận kiểm tra quanh phòng bếp một lần nữa, tìm được một hũ mỡ heo cùng với nửa túi bột bắp, và một bó miến không biết đã để bao lâu mà phủ đầy bụi, ngoài ra không còn gì khác nữa.

Nếu nói là trong cái rủi có cái may, thì chính là hành gừng tương dấm đều không thiếu, chỗ cửa sổ còn có hai xâu ớt khô đỏ tươi.

Đường Tiểu Hà nhìn mớ nguyên liệu nấu ăn ít ỏi, rất nhanh đã có ý tưởng, liền xắn tay áo múc nước rửa rau.

Rửa rau xong, lúc đầu nàng còn kiên nhẫn dùng dao thái rau, nhưng sau đó động tác của nàng có hơi điên rồ, nàng vứt dao đi, trực tiếp dùng tay xé rau thành từng mảnh, cũng không biết nàng tưởng tượng bắp cải thành cái gì mà càng xé càng hăng, miệng lẩm bẩm chửi rủa: "Tống Hạc Khanh, ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ khiến ngươi không có quả ngọt để ăn! Ngươi chờ đó! Đồ cẩu quan!

"

Xé hết rau rồi Đường Tiểu Hà bắt đầu bắc nồi lên cho dầu vào.

Củi lửa trong phòng bếp rất đầy đủ, nhưng bếp lại lạnh quá mức, không biết đã bao lâu rồi chưa đốt lửa. Mãi cho đến khi Đường Tiểu Hà đốt nóng nồi, múc một khối mỡ heo trắng to cho vào nồi, mỡ heo tan chảy phát ra tiếng xèo xèo, phòng bếp lạnh lẽo mới lại xuất hiện hơi ấm của bếp lửa.

Thời gian dần trôi, mỡ heo từ một khối trắng to tan chảy thành nước mỡ vàng óng, dưới đáy nồi còn đọng lại chút cặn, cặn mỡ bị chiên lại một lần nữa, dần hòa quyện vào dầu, cả phòng bếp tràn ngập hương thơm đậm đà.

Khi dầu sôi, Đường Tiểu Hà cho tỏi ớt đã băm nhỏ vào, thêm nước tương và các gia vị khác, cuối cùng đổ mớ bắp cải đã xé vào nồi, thoáng chốc, bắp cải còn đọng nước chạm vào dầu nóng, tiếng xèo xèo vang dội như muốn lật tung nóc nhà, mùi thơm ngào ngạt từ trong nồi bốc lên theo làn khói.

Đường Tiểu Hà cầm cái muôi còn to hơn cả mặt mình để đảo rau, nhờ vào nhiều năm luyện tập dùng muôi nên cánh tay rất có lực, nên nàng cũng không cảm thấy quá tốn sức khi đảo nồi thức ăn to như thế, chỉ có điều tay ngắn không thể đảo xa được nên hơi phiền.

Trong lúc xào, Đường Tiểu Hà không quên cho thêm muối, nước muối làm héo lá rau, ép toàn bộ nước ra ngoài, cho dù không cho thêm một giọt nước nào, nàng vẫn có thể nấu được cả nửa nồi canh rau.

Đường Tiểu Hà lại rửa sạch bó miến dính đầy bụi bẩn, sau khi rửa sạch thì cho hơn phân nửa bó miến vào nồi. Bỗng nhiên nảy ra ý tưởng, nàng đổ nửa túi bột bắp vào tô, thêm nước và khuấy đều cho đến khi đặc sệt lại, nàng nhào bột và vo thành từng khối nhỏ, sau đó vỗ "bộp" từng cái vào dán thành nồi.

Vỗ như thế một vòng lớn, đại công cáo thành, nàng đậy nắp nồi lại.

Đường Tiểu Hà thấy nóng quá, trong lúc chờ hầm đồ ăn, nàng đi đến bên cái chum nước rửa mặt mũi thật sạch, rửa xong nàng thấy rất sảng khoái, thở dài một hơi, tâm trạng vô cùng nhẹ nhõm.

Nhìn mấy chậu nước rửa rau, Đường Tiểu Hà thấy tiếc vì đổ đi thì lãng phí quá, liền tìm chổi và giẻ lau lau chùi toàn bộ phòng bếp một lượt cho sạch sẽ. Chùi rửa xong, rau cũng chín, nàng rửa tay một lần nữa rồi đi mở nắp nồi, khi nắp nồi được nhấc lên, một làn sương trắng xóa bốc lên tận nóc nhà, mùi đồ ăn và mùi dầu mỡ lan tỏa khắp phòng.

Bắp cải trong nồi phát ra tiếng "ùng ục ùng ục" mê người, sợi miến thấm đẫm nước canh, từ khô cứng trở nên mềm mại bóng bẩy. Bánh nướng trên thành nồi đã chín vàng, màu vàng óng ả, mặt tiếp xúc với nồi có lớp vỏ xốp giòn, một số trượt xuống từ thành nồi, ngâm trong nước canh, hút đẫm nước canh và trở nên mềm mại, run rẩy theo ngọn lửa.

Đường Tiểu Hà dập tắt bếp, tính nhẩm cũng đã gần đến giờ, nàng ngó ra ngoài nhưng không thấy ai đến.

Lo lắng món canh để lâu sẽ ảnh hưởng đến hương vị, nàng bước ra khỏi bếp, hai tay chống nạnh, cất cao giọng gọi to khắp nơi: "Giờ cơm -- đến -- rồi.

"