Tát cả fan cổ động hai bên khán đài im bắt .
Có mấy cô gái đã khóc .
Họ ôm lấy nhau mà khóc .
Còn Tiểu Khiết thì lặng đi khi nghe thấy hai tiếng “phát nổ”.
Từ xa .
Tiểu Thiên chạy lại ...
Thật nhanh , nở một nụ cười chiến thắng .
Nhưng anh cũng kịp nhận ra Tiểu Khiết như đang thất thần .
Tiểu Thiên nghe xung quanh nói cũng đủ hiểu ….
Tiểu Khiết khóc … đây là lần thứ hai trong đời cô thực sự khóc vì một người khác … Cả hai lần , chết tiệt …Đều khóc vì Vương Tử.
Cô không đứng vững nữa . “ anh ấy là hoàng thái tử, nếu có chuyệngì thì sao - Tỉnh lại đi Tiểu Khiết, sao mày lấy lý do ấy ngụy biện , có thực sự mày lo cho cái ngôi vị thái tử hay chính con người anh ta Vương Tử .
.
” .
Tiểu Thiên ôm lấy Tiểu Khiết ….
Tiểu Thiên : Em bình tĩnh đi , Cậu ấy sẽ không sao đâu mà …
Tiểu Khiết níu chặt lấy tay Tiểu Thiên vừa nói vừa khóc : Anh ta , không sao thật chứ .
. Em còn nhiều chuyện để mắng anh ta .
. còn nhiều chuyện để xin lỗi anh ta .
. còn .
.
Chẳng kịp nói hết .
Tiểu Khiết lại khóc , khóc rất nhiều . Đôi mắt như sưng đỏ lên vậy .
Chính Tiểu Khiết còn không hiểu vì sao mình khóc cả .
Trấn tĩnh lại .
. Tiểu Thiên gọi taxi cho Tiểu Khiết về .
.
Tiểu Thiên : Em về trước đi , lát anh ra đấy , có gì anh gọi cho … anh hứa là cậu ấy sẽ không sao đâu ….
Tiểu Khiết gật gật như đồng ý .
Chiếc xe lăn bánh …Hoàng cung .
. Xa thật .
Tiểu Khiết bước đi chậm như không muốn trở về căn phòng ấy .
Hay ít nhất thì cô sợ ai đó hỏi đến Vương Tử .
Chắc nhắc đến hai từ Vương Tử Tiểu Khiết sẽ lại khóc oà lên mất .
Mở cửa phòng chẳng buồn mở đèn .
Tiểu Khiết quăng mình lên giường .
Tìm lại cảm giác bình tĩnh .
.
Tiểu Khiết : Vương Tử , anh ở đâu .
.
anh có làm sao không hả …
Hình như phía dưới cô có cái gì ngọ nguậy .
Một tiến nói quen thuộc đáp lại
Vương Tử : Cô nặng quá vậy , tôi ở đây chứ còn ở đâu ….
Tiểu Khiết giật mình .
Quờ quạng cái tay bật đèn ngủ lên .
Một gương mặt quen thuộc . Một nụ cười rạng rỡ mà ngọt ngào nhất mà Tiểu Khiết từng thấy .
Vương Tử khẽ chạm tay lên khoé mắt Tiểu Khiết : Cô .
. khóc hả …Mà cô khóc cái gì thế …?