Điện thoại Tiểu Khiết để quên .
Là Huge gọi nên Vương Tử bắt máy .
Xin lỗi vì Tiểu Khiết không có ở đây …Vương Tử nhìn đồnh hồ .
Gần mười hai giờ rồi .
Không thấy Tiểu Khiết về .
Vương Tử đích thân qua nhà Á Luân .
Tại nhà Á Luân .
Khi Tiểu Khiết lịm đi trong giấc ngủ .
Cả vì mệt và say . Á Luân cũng thể kiềm chế mình .
Có lẽ tại chút men rượu thấm vào .
Nhìn nhìn thật kỹ khuôn mặt dễ thương của Tiểu Khiết khi ngủ . Á Luân tự hỏi , không biết có bao giờ Vương Tử đẻ ý nó .
Nếu kể cả có , anh cũng se dành bằng được .
Không thể kiểm soát , không thể …Á Luân ôm chầm láy Tiểu Khiết trong vòng tay .
Một nụ hôn ư … có lẽ là vậy khi cảm giác ấm áp lan tỏa khắp người Á Luân .
Mặt Tiêu Khiết đang mơ hồ . Á Luân muốn có được Tiểu Khiết .
Hơn tât cả lũ đàn bà rẻ mạt vẫn bám lấy anh .
Dừng lại ở nụ hôn ấm áp Á Luân hôn lên đôi má Tiểu Khiết rồi lại đặt vào cô nụ hôn thật sâu .
Cả cơ thể như đổ rạp lên người Tiểu Khiết
Cửa khôngkhoá .
Vương Tử cứ thế bước vào trong phòng .
Cảnh tượng đang hiện ra trước mắt .
Không biết nữa .
Nhưng trong người Vương Tử như sục sôi lên .
Anh tiến thẳng tới chỗ Á Luân , kéo Á Luân ra và … một cú đấp “uy lực” vào mặt kẻ gọi là anh họ .
Vương Tử lại đảy Á Luân ra : Đồ khốn kiếp , anh không thấy thế là bỉ ổi hả ... Cô ấy ngủ .
. anh làm gì thế hả .
.
Vô liêm sỉ .
.