Trả Hết Tơ Hồng

Trả Hết Tơ Hồng

Cập nhật: 01/01/2025
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 354
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Cổ Đại
     
     

Hôm sau, Bách Tùng và Triệu An được giao nhiệm vụ hộ tống Ngạch Xuyên từ bên ngoài vào cung. Đoàn người từ Phiên Bắc đi đến đâu, người dân đến xem như hội, chẳng có gì lạ nhưng họ lại tò mò cách ăn mặc của những cô gái được Ngạch Xuyên đưa đến.

Những cô gái mặc y phục sặc sỡ, tóc được tết thành những bím nhỏ, da trắng và mắt xanh. Đối với những người ở đây họ hiếu kỳ khi lần đầu được nhìn thấy những người như vậy nên đến xem như hội. Chẳng biết nguyên do là gì nhưng lần này Ngạch Xuyên mang theo nữ nhân đến đây quả nhiên là ngoại lệ.

Cổng thành mở ra, đoàn người tiến vào bên trong, bức tường màu tía đỏ với những mái ngói như dài vô tận. Bên trong Yến Hoa cung đã được bày sẵn cung yến, thái hậu cùng hoàng thượng và mọi người trong cung đã chờ sẵn từ bao giờ. Ngạch Xuyên đi vào, cung kính hành lễ với thái hậu và hoàng thượng.

- Ngạch Xuyên, đã hơn một một năm rồi khanh mới quay lại đây, hẳn đã có nhiều đổi khác! Tình hình ở Phiên Bắc vẫn ổn chứ?

- Đa tạ hoàng thượng đã quan tâm! Nhờ hồng phúc của hoàng thượng, Phiên Bắc moij việc đều tốt! Hôm nay, thần đến đây còn mang theo một đoàn ca vũ, để phục vụ cho cung yến hôm nay! Những cô gái này đều là tuyệt sắc mỹ nhân của Phiên Bắc!

Hoàng thượng có chút ngạc nhiên, tôi quay sang nhìn Bách Tùng và thều thào hỏi

- Hoá ra những cô nương mà chàng nói lại là ca vũ do Ngạch Xuyên đưa đến sao?

- Nàng thấy có vấn đề gì sao?

- Ừmmmm...

.

một chút!

- Là vấn đề gì? Nàng có thể nói ta biết có được không?

Tôi có chút ngập ngừng, không biết phải nói thế nào để chàng ấy hiểu rõ suy nghĩ của tôi nhưng lại không thể không nói ra chuyện này được.

.

.

huống hồ tôi lại có cảm giác việc này sẽ ảnh hưởng đến an nguy của hoàng thượng. Tôi níu tay áo Bách Tùng, ra hiệu cho Liên Ý và Triệu An cùng ra ngoài

- Chàng cùng thiếp ra ngoài một lát có được không?

- Được!

Cả bốn người chúng tôi đi ra ngoài, tựa hồ tôi muốn mọi chuyện nhanh một chút để kịp cho trường hợp mà tôi nghĩ đến.

- Nghĩa tỷ, người gọi chúng em ra đây có chuyện gì sao?

Tiếng nhạc bên trong đã nổi lên, từng khúc trầm bổng, ngân nga. Tôi chụm đầu vào hỏi Bách Tùng và Triệu An vài điều

- Khi nãy.

.

.

huynh đệ hai người đã kiểm tra nghiêm ngặt thị vệ ở đây hay chưa?

- Đã kiểm tra kỹ rồi!

- Thật ra.

.

.

ta vẫn có cảm giác những cô gái kia sẽ có thể gây hại đến hoàng thượng và thái hậu.

.

.

nên mới gọi hai người ra đây!

- Uyển Hoa.

.

.

tẩu sợ có thích khách trà trộn vào sao?

- Phải đó!

Bách Tùng như hiểu ra điều gì đó, liền đáp lại

- Nàng nói phải.

.

.

chuyện của Bố Tử năm đó còn nhiều uẩn khuất, huống hồ

chuyện của Lý Khiêm cũng chỉ được Ngạch Xuyên xử lý qua loa.

.

.

- Nghĩa tỷ.

.

. nếu như lời tỷ nói là thật.

.

.

chẳng phải hôm nay là cơ hội để Ngạch Xuyên ra tay sao? Chúng ta làm sao biết được trong cung còn bao nhiêu

người muốn tạo phản chứ? Chi bằng bây giờ chúng ta vào trong, tương kế tựu kế!

- Liên Ý nói phải! Chúng ta vào trong trước, mọi việc cứ tương kế tựu kế vậy!

- Được!

Cả bốn người chúng tôi quay trở lại cung yến, ca vũ do Ngạch Xuyên chuẩn bị cũng chỉ mới bắt đầu. Những bộ y phục lộng lẫy, những cô nương với cơ thể uyển chuyển, ánh mắt của họ như đang thôi miên người khác. Chỉ nhìn thôi cũng biết điệu múa này đã được tập rất kỹ lưỡng.

Bỗng nhiên từ trong đám người đó, một cô gái khinh công đến chỗ hoàng thượng đang ngồi, trên tay cầm một cây dao nhỏ hẳn là có ý hành thích. Kịp lúc đó ngự tiền thị vệ đã xông đến đỡ nhát dao kia cho hoàng thượng. Đám ca kỹ kia cũng đã bị áp giải, cung yến phút chốc trở nên náo loạn, gương mặt Ngạch Xuyên vẫn bình thản như không. Bách Tùng quay sang nhìn tôi như đã hiểu những điều tôi nói khi nãy. Không ngoài dự đoán chuyện hành thích này hẳn đã được sắp xếp từ trước, chắc chắn liên quan đến vụ án năm xưa. Chúng tôi vẫn chưa nói ra những suy nghĩ trong lòng, chờ hoàng thượng định đoạt trước sẽ tính đến những việc khác sau, nhưng chuyện này xảy ra đã khiến cho những người ở đây có chút kinh hãi rồi.

.

.