Đám ca nương bị ngự tiền thị vệ bắt lại đưa đến tông nhân phủ chờ tra hỏi, lần này Ngạch Xuyên cũng không tránh khỏi liên can. Cung yến hôm nay cũng đã được dừng lại, những người tham gia đều có chút kinh sợ. Hoàng thượng lúc này cũng đề nghị Ngạch Xuyên không được rời khỏi Lưu Ly Cát để tránh ảnh hưởng đến việc điều tra.
- Ngạch Xuyên, chuyện này là như thế nào? Tại sao lại xảy ra chuyện như thế này kia chứ?
- Bẩm hoàng thượng! Ngạch Xuyên không hề biết những việc này, rõ ràng nhóm ca kỹ kia thần đã tra xét nghiêm ngặt mới đưa vào kinh thành! Sao lại xảy ra chuyện này?
Hoàng thượng ngẫm nghĩ hồi lâu liền cất lời
- Trong thời gian điều tra chuyện này, trẫm nghĩ khanh nên ở lại trong Lưu Ly các đẻ tránh những lời bàn tán không hay!
- Thần...
.
- Trẫm chỉ muốn tốt cho khanh, và cũng không muốn ảnh hưởng đến thanh danh của khanh cũng như tình hữu nghị của hai nước.
.
.
những chuyện khác chúng ta nói sau!
-
- Thần đã hiểu!
- Người đâu.
.
.
hộ tống thế tử Ngạch Xuyên về Lưu Ly các!
Bách Tùng thấy vậy liền xin với hoàng thượng đưa Ngạch Xuyên trở về Lưu Ly các
- Hoàng thượng.
.
hay là người để cho đệ đưa thế tử Ngạch Xuyên trở về Lưu Ly các có được không? Để phòng trường hợp có người muốn làm hại đến thế tử!
- Được! Vậy thì trẫm nhờ đệ vậy!
Bách Tùng quay sang Ngạch Xuyên đưa tay hướng ra ngoài với ta kính trọng
- Thế tử, mời người!
- Đa tạ Kỳ thân vương!
Ngạch Xuyên đi ra ngoài, Bách Tùng nối bước theo sau, người trong cung yến cũng trở về nghỉ ngơi. Trong lòng tôi có chút lo lắng, về đến Tú Yên Đường lòng tôi lại càng có chút nôn nóng hơn, trong lòng không yên tâm về việc Bách Tùng đưa Ngạch Xuyên đến Lưu Ly các.
Ở Tú Yên Đường, nhũ mẫu vừa dỗ cho Tùng Hiên ngủ, Liên Ý cũng ghé đến để trò chuyện cùng tôi sau nhiều tháng không gặp.
- Liên Ý, thời gian qua muội sống ở Phiên Bắc có tốt không?
- Muội vẫn sống tốt, chỉ là nhớ phụ mẫu và tỷ tỷ!
- Ta cảm thấy sự việc hôm nay có chút kỳ lạ.
.
.
không biết là có chuyện gì mờ ám hay không?
- Nghĩa tỷ, tỷ cũng thấy chuyện này liên quan đến chuyện Lý Khiêm năm đó sao?
- Phải.
.
.
sao lại có chuyện được xử án nhanh đến vậy?
-
- Hmmm.
.
muội cũng nghĩ vậy.
.
.
.
Hai chúng tôi không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Bách Tùng về để nói những sự nghi ngờ trong lòng. Bởi vì sự nghi ngờ khi nãy cũng đã đúng nên những chuyện nghi ngờ này cũng cần phải tính trước nếu không sẽ không kịp. Sở dĩ, hoàng thượng vẫn chưa đề phòng vì Ngạch Xuyên vốn là thế tử của Phiên Bắc nên sợ sẽ ảnh hưởng đến giao tình hai nước. Những việc này cần phải tính toán thật kỹ trước khi làm.
Nét mặt của tôi cứ không ngừng khó chịu, trong lòng day dứt không yên. Liên Ý nhìn thấy cũng hiểu tôi đang lo lắng cho Bách Tùng. Ngoài hoa viên của Tú Yên Đương, một dáng người cao đang đi vào, là Bách Tùng đã trở về. Tôi lo lắng chạy đến hỏi thăm vài việc
- Chàng về rồi!
- Ừm.
.
.
có chuyện gì sao? Nàng lo lắng điều gì à?
- Phải đó!
- Là chuyện khi nãy sao?
- Chuyện này chúng ta chờ nhị hoàng huynh và Triệu An đến rồi từ từ nói!
Tôi và Bách Tùng đi vào trong, vừa kịp lúc đám người của Viên thân vương vừa đến. Buổi tối này nhìn đơn giản như bữa cơm đoàn viên nhưng bên trong thực chất đang bàn về chuyện sáng nay.
- Hiếm khi chúng ta mới tụ tập đông đủ ăn cơm như hôm nay, không biết là có chuyện gì? Các đệ có thể nói cho bọn ta nghe không?
Tôi nhìn Bách Tùng ý muốn chàng ấy nói chuyện tôi nghi ngờ ban sáng về đám ca nương
-
Nhị hoàng huynh, sáng nay.
.
.
Uyển Hoa, nàng ấy nghi ngờ chuyện đám ca nương ấy có thích khách trà trộn vào, hơn nữa lại có liên quan đến vụ án của Lý Khiêm năm xưa.
.
.
không biết ý của huynh.
.
.
Bách Hảo và Miên Du trầm ngâm một lát, họ như đã hiểu ra được vấn đề chúng tôi muốn nói đến.
- Ý của các đệ là.
.
.
Ngạch Xuyên.
.
.
hắn ta cố ý sắp xếp chuyện này từ trước sao?
Triệu An lên tiếng tiếp lời
- Viên thân vương.
.
. bọn đệ chỉ là nghi ngờ, chưa kết luận rằng Ngạch Xuyên có liên can!
- Cũng phải.
.
.
thật ra chuyện đưa ca nương vào kinh thành vốn không hiếm thấy, nhưng đây là lần đầu Ngạch Xuyên đưa họ đến đây!
Lời nói của Miên Du làm cho mọi người không ngừng nghi hoặc, những chuyện trước đây tôi chưa vào cung nên không biết. Nhưng tôi chỉ mới gặp qua hắn ta vài lần lại có cảm giác hắn ta có chút bất thường. Nhưng nếu là lần đầu tại sao hắn lại liều mình như thế?
Tôi chợt nhớ đến việc Bách Tùng đã nán lại chỗ của Ngạch Xuyên khá lâu nên hỏi chàng ấy vài việc
- Bách Tùng, hôm nay chàng nán lại chỗ Ngạch Xuyên lâu như vậy có việc gì sao?
- Bọn ta chỉ uống trà thôi! Không có nữ nhân khác, không phải nàng đang ghen đó chứ!
- Thiếp chỉ hỏi như thế thôi! Thiếp tin chàng không làm điều gian dối!
Bách Tùng vui vẻ gắp một miếng thức ăn vào chén của tôi, bỗng dưng tay chàng ấy khựng lại, đôi đũa kia cũng rơi xuống, cả cơ thể như không còn tự chủ được mà ngã ra sau. Bàn ăn trở nên hoảng loạn
- Bách Tùng.
.
.
chàng làm sao vậy?
- Bách Tùng.
.
.
- Mau gọi thái y.
.
.
người đâu gọi thái y.
.
.
Triệu An cõng Bách Tùng đặt vào giường nằm thẳng, tôi liền đưa tay bắt mạch cho chàng ấy, mạch đập nhanh dần như trống trận
- Uyển Hoa.
.
.
đệ ấy.
.
.
có làm sao không?
- Chàng ấy hình như là trúng độc.
.
.
Tôi mơ hồ nhìn phu quân nằm trên giường, trán không ngừng đổ mồ hôi.
- Liên Ý muội mau dùng kim bạc thử thức ăn trong chén của Bách Tùng! Nhị hoàng huynh.
.
.
muội phiền huynh đến bẩm báo lại với hoàng thượng chuyện này.
.
.
Triệu An, đệ về Lạc phủ đưa phụ thân đến đây!
Mọi người đều rời đi, thoáng chốc nước mắt của tôi rơi như trút nước, nắm chặt tay chàng ấy mà than thở.
.
.
- Bách Tùng.
.
.
chàng phải sống.
.
.
không được để thiếp và con ở lại.
.
.