"Tôi không chơi nữa!
" Ngôn Trăn đưa tay dùng sức đẩy anh, tức giận hổn hển, "Anh chính là cố ý! ”
Trong giọng nói của cô rõ ràng là bất mãn, Trần Hoài Tự khóa cô vào lòng mình, cúi đầu nhìn cô: "Tại sao tôi lại cố ý? ”
"Làm sao mà đoán được? Chỉ dựa vào một chút gợi ý của anh, căn bản không có khả năng. ”
"Làm sao em biết không thể?" Anh buông cô ra, đột nhiên đứng dậy, "Có muốn thử không? ”
"Thử gì?" Toàn thân Ngôn Trăn chỉ còn lại đồ lót, thấy anh không còn đè mình nữa, vội vàng nhặt quần áo trên sô pha đắp lên người, mặt nóng cuộn mình ở một bên, hoài nghi nhìn Trần Hoài Tự lại tính toán cái gì.
Chỉ thấy anh nhặt cây bút trên thảm lên, xoay người đưa cho cô, sau đó lưu loát cởi áo sơ mi, lộ ra đường cong cơ bắp săn chắc nửa người. Ngôn Trăn tuy rằng biết anh vẫn luôn tập thể hình, có thói quen rèn luyện, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, dưới bộ âu phục nhã nhặn thẳng tắp kia sẽ là thân thể rắn chắc như vậy, vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, so với những "Nam Bồ Tát*" mà bạn thân Ứng Trữ chia sẻ cho cô chỉ có hơn chứ không kém.
(*) Nam bồ tát: Trai bao
Trần Hoài Tự đưa lưng về phía cô ngồi trên sô pha: "Em viết đi, để tôi đoán, không cần gợi ý. Tôi đoán sai thì tôi thả em đi, tôi đoán đúng...
.
"
"Em phải cam tâm tình nguyện nhận thua.
"
Ngôn Trăn cắn môi: "Tại sao tôi phải đáp ứng anh? Tôi không thể rời khỏi đây nếu tôi không chơi trò chơi sao? Anh có tư cách gì không cho tôi đi. ”
"Có thể.
" Anh hơi nghiêng đầu, rũ mắt xuống, cũng không nhìn cô, "Nếu em không muốn ở lại đây, hiện tại có thể đi.
”
Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến Ngôn Trăn cảm thấy dị thường. Cô đột nhiên nhớ tới tình cảnh vừa mới đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy anh một mình dựa vào sô pha, có loại cảm giác cô đơn khó hiểu.
Có vẻ như chỉ cần cô xoay người rời đi, anh sẽ ở một mình trong bóng tối.
Cô do dự nửa ngày, đầu ngón tay nắm chặt áo khoác, cuối cùng quyếtđịnh: "Viết thì viết! Tôi thấy anh là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nhất định phải làm anh thua tâm phục khẩu phục.
”
Cô đến gần lưng anh, cúi người xuống, ăn miếng trả miếng bắt đầu viết chữ bên hông anh, không ngờ anh một chút cũng không sợ ngứa, cả người bình tĩnh như một khối băng, động tác của cô không kích thích được một chút phản hồi của anh.
Cô viết xong, Trần Hoài Tự hỏi: "Kết thúc rồi à? ”
"Ừm.
" Cô không tin anh có thể đoán được, hừ một tiếng, "Tôi nhân từ hơn anh, ta chỉ viết hai chữ ——"
"Ngôn Trăn.
" Anh nhẹ nhàng nhả chữ.
Cô hoảng sợ, miệng cứng rắn nói: "Anh gọi tôi làm gì vậy? ”
"Em viết tên em, Ngôn Trăn.
" Anh quay lại, "Tôi đoán đúng không?" ”
“.
.
.
.
.
. Anh có bịt mắt không? "Ngôn Trăn không chịu tin vào kết quả này.
Sở dĩ cô chọn tên của mình, chính là bởi vì trong lúc nhất thời không nghĩ ra viết cái gì, vừa lúc chữ "Trăn" phức tạp, viết trên da càng làm cho người ta khó có thể đoán ra.
Không ngờ anh lại có thể vừa đoán đã trúng.
Trần Hoài Tự xoay người, ôm cô đè trở lại sofa: "Em không nên viết chữ này nhất. ”
Anh cũng không nắm chắc 100%, nếu cô viết tên khác, anh có khả năng đoán không ra. Duy chỉ có hai chữ "Ngôn Trăn", anh so với ai khác càng thêm khắc ghi hai chữ này vào trong lòng.
Ngôn Trăn ném bút, có chút không cam lòng nhưng lại không để ý, cố gắng chống đỡ khí thế nói: "Anh muốn đưa ra yêu cầu gì? Nói trước, quá đáng tôi sẽ không ——"
Ngón tay anh vòng ra sau lưng cô, đưa tay cởi khoá áo lót ra, lại một lần nữa hôn cô.
Trước ngực Ngôn Trăn buông lỏng, khi phản ứng lại, áo lót đã trượt xuống đầu vai, bầu vú hoàn toàn lộ ra trong không khí, được lòng bàn tay ấm áp nắm đầy.
Cô thở dốc một tiếng, đưa tay đẩy ra, lại bị anh ôm vào trong ngực, thịt vú mềm mại bị đè ép, đầu vú đâm vào lòng bàn tay, bị ma sát dần dần đứng thẳng, giống như quả chín, chờ người đến hái.
Không giống như vừa rồi chỉ dừng ở mép chơi đùa, ngón tay thon dài hữu lực của anh bao phủ từ dưới lên trên, vuốt ve cực kỳ có tính xâm lược. Một bầu vú trắng nõn trơn nhẵn biến hình trong lòng bàn tay anh, giống như sữa lấp đầy kẽ ngón tay, theo động tác của anh nhẹ nhàng lắc lư, giống như lúc nào cũng có thể tràn ra.
Ngón tay Ngôn Trăn đặt lên bả vai anh, bị xoa đến tê dại toàn thân, nhưng mà không đẩy anh ra được, tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, tiếng chất vấn cũng trở nên mềm nhũn: "Không được sờ. Ừm, a.
.
. Anh nặng quá! Tại sao lại dùng lực mạnh như vậy!
”
Lòng bàn tay anh cọ sát núm vú mẫn cảm mềm mại, sau đó dùng đầu ngón tay giữ lại, không nhẹ không nặng đè nắn nhéo nhéo, không có chút ý tứ nương tay. Ngôn Trăn chỉ cảm thấy thần kinh giống như đều đang bị kéo kéo, khoái cảm từ đầu vú khuếch tán ra, vừa ngứa vừa tê dại khắp toàn thân.
"Trần, Trần Hoài Tự.
.
.
" Tiếng thở dốc rên rỉ của cô kiều diễm như có thể vắt ra nước, thấy động tác tay anh càng mạnh hơn, khép lại thịt vú vào giữa, hai bên vú non mềm trơn nhẵn đều bị xoa ra vết đỏ nhạt.
"Có phải muốn tôi dừng tay không?" Anh nghiêng đầu cắn vành tai cô, thấp giọng mở miệng, hô hấp ấm áp đập vào bên tai cô, lỗ tai Ngôn Trăn rất mẫn cảm, thân thể run rẩy, ngứa đến mức mũi chân cô đều cong lên.
“.
.
.
.
.
. Anh dừng lại ngay! ”
"Được, gọi anh là anh trai.
" Đầu ngón tay anh không nhẹ không nặng gảy đầu vú, "Gọi anh trai tôi liền không xoa. ”
Ngôn Trăn vừa giận vừa tức, nhưng chỉ có thể thỏa hiệp mở miệng, cực nhỏ kêu một tiếng: "Anh trai. ”
"Hả? Âm thanh hơi nhỏ. ”
Cô cắn răng, lớn tiếng nói: "Anh, trai! ”
"Quá lớn tiếng.
"
Ngôn Trăn tức giận, đưa tay muốn đánh anh, bị anh bắt lấy ngón tay lần nữa thu vào trong ngực. Trần Hoài Tự dùng phương thức gần như dỗ dành nhẹ giọng bên tai cô: "Ngoan, kêu một tiếng tôi liền dừng tay. ”
Cô mím môi, ngón tay dán vào lưng anh, mềm nhũn mở miệng: ".
.
. Anh trai. ”
Anh hôn lên cổ cô, áp đảo cô trên ghế sofa.
Trần Hoài Tự nói được làm được, thật sự không động thủ nữa, anh theo cổ cô một đường liếm hôn xuống, nhẹ nhàng mút. Ngôn Trăn muốn đẩy anh ra, bị anh đè tay lên hai bên thân thể.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nặng nhìn cô.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở lộn xộn của hai người. Cùng với nhịp tim hỗn loạn đan xen với nhau.
Im lặng nhìn cô một hồi, anh cúi đầu, cúi người ngậm đầu vú cô, đồng thời ngón tay sờ vào bên trong đùi cô, cách lớp vải nhẹ nhàng ấn vào sâu một chút.
Ngôn Trăn cả kinh, thiếu chút nữa muốn rên rỉ ra tiếng.
Cô mới phát hiện mình lại bị anh lừa gạt.
Bầu vú được bọc trong khoang miệng ấm áp, kèm theo động tác mút liếm của anh, cảm giác ngứa ngáy tràn ngập trong thân thể lớn hơn.
Ngôn Trăn có chút sợ hãi khoái cảm xa lạ không khống chế này, cắn môi thở dốc hừ: "Trần Hoài Tự, anh say rồi! Anh thả tôi ra! ”
Tiếng thắt lưng kim loại vang lên thanh thúy, anh nắm tay cô sờ vào giữa hai chân mình, tính khí đã sớm cương cứng phồng lên đầy vải, vừa cứng vừa nóng, chỉ là chạm nhẹ một chút cũng có thể cảm giác kích thước đáng sợ, hung ác chờ thời cơ phát động.
Giọng nói của anh mang theo chút tình dục khàn khàn, cực nhẹ ở bên tai cô thấp giọng mở miệng: “Đàn ông say cứng không nổi, bé cưng. ”
——