Trên trần phòng khách có đính những viên ngọc nhỏ vụn trong suốt, yên tĩnh treo ở đó, nhưng trong mắt Ngôn Trăn lại giống như đang lắc lư, bóng dáng lờ mờ, mơ hồ thành quang ảnh sâu cạn không đồng nhất.
Thì ra là cô thở dốc quá kịch liệt, ngay cả tầm mắt cũng không thể tập trung chuẩn xác, theo hô hấp phập phồng kịch liệt mà lắc lư.
Trần Hoài Tự vùi đầu trước ngực cô, từng chút từng chút mút vú cô. Đầu lưỡi ướt át mềm mại liếm lên da thịt non mềm, sau đó ngậm một khối vào trong miệng dùng sức mút, lưu lại một chuỗi dấu hôn ướt sũng.
Sự tình phát triển đến mức này, hiển nhiên đã vượt qua dự đoán của Ngôn Trăn. Cô muốn giãy dụa, nhưng lại phát hiện sức lực nam nữ chênh lệch khiến cô căn bản không cách nào phản kháng.
“...
.
.
.
. Trần Hoài Tự! Anh buông tôi ra! Anh dám làm thế với tôi! Tôi sẽ nói với anh trai tôi! ”
"Có thể.
" Trần Hoài Tự đứng dậy, thật sự muốn duỗi tay lấy điện thoại di động của cô: "Bây giờ gọi điện thoại cho Ngôn Chiêu đi, tỉ mỉ nói rõ cậu ấy biết tôi đang làm gì em. ”
Điện thoại di động được đưa đến bên cạnh, cô cũng không dám nhận. Đánh chết Ngôn Trăn đi nữa, cô cũng không muốn đem chuyện này thật sự nói cho Ngôn Chiêu.
Cùng đối thủ một sống một còn lăn cùng một chỗ, nói ra ai có thể tin?
Trần Hoài Tự đã sớm đoán trước sự chần chừ của cô, đặt điện thoại di động trở lại, vùi đầu lại tiếp tục ăn vú cô. Trước ngực bị khoái cảm ngậm mút từng đợt đánh tới, trong cổ họng cô phát ra tiếng nức nở mơ hồ, đứt quãng hừ thở: "Đừng cắn.
.
. Trần, Trần Hoài Tự! ”
Thân thể mềm mại bất giác run rẩy, ngón tay cô chống bả vai anh không ngừng siết chặt, bất lực cào loạn, cuối cùng đầu ngón tay bị lún vào sợi tóc sau gáy anh, giống như ôm chặt anh.
Anh há mồm ngậm núm vú, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng cọ sát, nghe tiếng thở dốc của cô đều thay đổi, nếu không nhẹ không nặng mà mút, chỉ chốc lát sau cô đã chịu không nổi, nhéo lỗ tai anh, nức nở mắng anh.
Hai bầu ngực bị anh thay phiên nhau ăn một lần, dấu vết trên da thịt trắng nõn mềm mại đan xen, theo hô hấp phập phồng lắc lư, vú đầy đặn mềm mại gợn sóng mê người.
Anh nhịn không được lại cắn hai cái, lúc này mới đứng thẳng dậy, nâng đầu gối chống hai chân cô khép lại, đem một chân trong đó gấp sang một bên dùng chân đè lên, lộ ra chân tâm. Cũng không cần duỗi tay sờ, quần lót bị nhuộm tối màu, vừa nhìn đã biết ướt rồi.
Ngôn Trăn xoắn eo, dùng không ít khí lực né tránh xoay người, thiếu chút nữa muốn lật sô pha xuống, bị anh đưa tay vớt trở về, cố định đè vào trong ngực.
Da thịt trần trụi không hề ngăn cách chặt chẽ dán sát vào nhau, ma sát dâng lên khoái cảm kỳ dị khó có thể nói thành lời. Nhiệt độ cơ thể và nhịp tim truyền cho nhau, chồng lên nhau như thể hợp nhất thành một.
"Đủ rồi.
.
.
" Giọng cô có chút run rẩy, âm cuối dính dính, vừa mềm vừa quyến rũ, ".
.
. Anh không được phép.
.
.
"
"Còn gì nữa?" Trần Hoài Tự cúi đầu, đưa tay vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi trước trán cô, hôn đuôi mắt đỏ ướt của cô: "Em không nói rõ làm sao tôi biết được? ”
Anh đứng dậy, rút hai chiếc khăn ướt ra khỏi bàn trà bên cạnh, tỉ mỉ lau ngón tay, ánh mắt vẫn dừng lại trên người cô.
Ngôn Trăn cảm thấy mình giống như một con mồi đang chờ làm thịt, mà Trần Hoài Tự chính là đao phủ kia, đang ung dung mài đao.
“Không được làm tôi nữa!
”
"Làm như thế nào? Có phải vậy không?” Anh vứt khăn ướt đi, lại cúi người xuống, đẩy lớp vải chân tâm cô ra, lòng bàn tay hơi lạnh ướt át không hề ngăn trở dán lên vùng mu mềm mại, quấn lấy, qua lại hơi dùng sức xoa vài cái, cả người cô tê dại, ngón tay siết chặt cánh tay anh, bàn chân hơi run rẩy, hai chân kẹp chặt tay anh, lòng bàn tay ướt đẫm.
Anh cắn vành tai cô, thở hổn hển: "Bé cưng rất nhạy cảm, sao có thể ướt đến như vậy?”
Đầu ngón tay ở âm phụ nhẹ nhàng cọ xát, sau khi dính đầy chất lỏng óng ánh, chậm rãi đẩy hai cánh hoa môi nhắm nghiền ra, dùng ngón tay từng chút từng chút dò xét vào trong.
Ngôn Trăn rất muốn mắng anh để anh dừng tay, nhưng mà khoái cảm mà thân thể truyền tới thật sự khiến người ta khó có thể bỏ qua, cơ hồ muốn đem lý trí của cô cắn nuốt hầu như không còn, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ bình thường.
"Anh dừng lại.
.
.
" Cô véo cánh tay anh, lại càng có thể cảm giác được rõ ràng ngón tay mở ra cánh hoa mềm mại, sờ vào âm đế yếu đuối mẫn cảm bên trong, khiêu khích xoa xoa, "Đừng sờ.
.
. Không thể vào trong nữa! ”
Ngón tay Trần Hoài Tự sờ đến chỗ nhô lên, nhẹ nhàng bóp một cái, cả người Ngôn Trăn run rẩy như điện giật, nhịn không được rên rỉ ra tiếng, mũi chân đều co lại.