Cuối cùng vẫn đi đến nhà hàng Trần Hoài Tự chọn, hai người đặt một phòng riêng.
Đây là lần đầu tiên Ngôn Trăn tới. Bên ngoài nhà hàng thoạt nhìn bất hiện sơn bất lộ thuỷ(1), bên trong lại có một phong cảnh khác. Căn phòng được giấu trong sân vườn được trang trí kiểu Trung Quốc, yên tĩnh và im ắng. Đội mưa đi vào, giống như đến thăm thế ngoại đào nguyên (2)
(1) Bất hiện sơn bất lộ thủy: bề ngoài khiêm tốn, kín đáo.
(2) Thế ngoại đào nguyên: là nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách.
Bên trong phòng được trang trí lịch sự tao nhã, chậu cây xanh tươi tốt, ngoài cửa sổ là cảnh quan non nước, tươi mát u tĩnh, làm cho tâm trạng người ta trở nên bình tĩnh lại.
Bồi bàn mặc trường bào kiểu Trung Quốc, im lặng bày thức ăn cho họ.
Ngôn Trăn nếm thử một chút, cảm thấy khẩu vị rất phù hợp với tâm ý của cô, không khỏi hỏi: "Anh tìm đâu ra nhà hàng này, nhà hàng ngon như vậy tôi chưa từng nghe nói qua. ”
"Bạn của bạn mở mấy, nhà hàng tư nhân, đã tới một hai lần.
"
Trần Hoài Tự đeo găng tay ở một bên lột tôm, sau khi lột xong bỏ vào bát Ngôn Trăn, khiến cô giật nảy mình, nghi ngờ nhìn anh: "Anh không sao chứ? ”
"Không ăn?" Anh lại đưa tay, "Vậy trả lại cho tôi. ”
“Đương nhiên rồi!
” Ngôn Trăn không hiểu được hành động khó hiểu này của anh, nhưng đại tiểu thư hưởng thụ cảm giác người khác hầu hạ chung quy cũng không sai, vì thế gắp tôm lên liền cắn một miếng.
Ngước mắt lên, vừa vặn chống lại vẻ mặt cười như không cười của Trần Hoài Tự.
"Làm sao vậy?"
Không phải anh bỏ độc vô đây chứ.
"Không có gì.
" Anh không nhanh không chậm tháo găng tay xuống, "Chỉ là đột nhiên nhớ tới, có người buổi chiều nói, chết cũng không ăn cơm của tôi. ”
Ngôn Trăn:...
.
Trách không được lúc mời cô ăn cơm giọng điệu tốt như vậy, thì ra ở chỗ này chờ cô.
Cô cắn răng: "Anh đúng là.
.
.
"
"Tính toán chi li, có thù tất báo, bụng dạ hẹp hòi.
" Trần Hoài Tự thay cô trả lời những câu mà cô mắng không biết bao nhiêu lần, ung dung nhìn cô: "Còn nữa không? ”
Lời thoại của Ngôn Trăn đều bị cướp sạch, trừng mắt nhìn anh một cái: "Anh tự mình hiểu lấy là được. ”
Dù sao cũng đã ăn rồi, cô nuốt tôm vào bụng, vò đã mẻ còn sứt ra lệnh: "Tôi còn muốn ăn, anh tiếp tục lột đi. ”
"Ngôn tiểu thư, thuê người lao động phải trả thù lao.
"
Lại tới nữa.
Ngôn Trăn thật sự rất tò mò: "Sau này anh có bạn gái, anh cũng phải tính toán rõ ràng với cô ấy như vậy sao? ”
Anh không chút hoang mang: “Đợi tôi có, em có thể hỏi cô ấy. ”
Trùng hợp lúc này bồi bàn bưng đồ ăn đẩy cửa tiến vào, Trần Hoài Tự nghiêng người, bỏ đi đôi găng tay dùng một lần.
"Quên đi.
" Cô hừ một tiếng, "Loại người như anh, không tìm được bạn gái. ”
Cơm nước xong, Trần Hoài Tự lái xe đưa Ngôn Trăn về nhà.
Trên đường mưa càng lúc càng lớn, cần gạt nước điên cuồng làm việc cũng không thể làm cho tầm mắt trở nên rõ ràng. Các đoạn đường bị ngập lụt nghiêm trọng, thậm chí cần phải đi đường ở các tuyến đường quy hoạch. Ngôn Trăn chỉ huy, Trần Hoài Tự lái xe, hai người giằng co hồi lâu, mới rốt cuộc lái xe về được biệt thự Bán Sơn của Ngôn gia.
Dì Thôi sớm đã đứng chờ ở cửa, bên cạnh còn có cún cưng Chocolate của Ngôn Trăn đang nằm, nhìn thấy Ngôn Trăn từ trên xe đi xuống, nhiệt tình vẫy đuôi nhào tới.
Dì Thôi tiến lên một bước: "Trần tiên sinh, mưa lớn như vậy, vất vả cậu đưa Trăn Trăn trở về, vào uống một ngụm trà nóng nhé? ”
"Cám ơn Dì, nhưng hơi trễ rồi, sáng mai còn phải đi làm, cháu sẽ không ở lại.
"
Vừa dứt lời, xa xa ầm ầm vang lên một trận sấm sét, mưa rơi càng gấp gáp.
"Bên ngoài mưa to, đường xuống núi nhất định không dễ, tin tức cũng báo trên đường nước đọng nghiêm trọng, chi bằng Trần tiên sinh hôm nay ở lại đây một đêm nhé?" Dì Thôi ngữ khí thân thiết, "Trong nhà có phòng khách, đồ dùng đều hoàn toàn mới, Tiểu Chiêu có rất nhiều quần áo mới chưa mặc, dáng người hai đứa không sai biệt lắm, chọn mặc là được. ”
Ngôn Trăn đang ngồi xổm trên mặt đất xoay đầu Chocolate, nghe vậy ngẩng đầu: "Anh cháu không về ạ? ”
"Không về. Hôm nay mưa to, Tiểu Chiêu nói lái xe không tiện, liền ở bên Phù Quang Uyển. ”
Từ ba năm trước, sau khi mẹ Ngôn đem Ngôn thị giao cho Ngôn Chiêu, liền cùng ba Ngôn đi Châu Âu, mỹ danh là mở rộng thị trường ở Châu Âu, trên thực tế là đi du lịch khắp thế giới, một năm cũng không về được mấy lần. Biệt thự lớn như vậy chỉ còn lại hai anh em bọn họ, toàn bộ đều do Dì Thôi chăm sóc. Mà Dì Thôi đã làm việc ở Ngôn gia từ trước khi Ngôn Chiêu sinh ra, đối với nhà họ Ngôn mà nói tựa như người thân, bởi vậy xưng hô cũng thân mật.
Ngôn Trăn xoa xoa bộ lông trắng như tuyết của chú chó Samoyed, nhớ tới con đường gập ghềnh vừa lái xe trở về, nói với Trần Hoài Tự: "Anh cứ ở đây đi. Bên ngoài mưa quá lớn, không an toàn để trở về. ”
Tuy cô chán ghét Trần Hoài Tự, nhưng chuyện an toàn vẫn không thể nói đùa.
Mắt thấy mưa này nhất thời không dừng lại được, Trần Hoài Tự chỉ có thể đồng ý.