Dì Thôi dẫn anh đến phòng khách, Ngôn Trăn liền dựa vào cửa nhìn, thỉnh thoảng nói hai câu châm chọc: "Dì Thôi, anh ấy nào có yếu đuối như vậy, ngay cả xông hương cũng phải đổi cho anh ấy luôn? ”
"Giấc ngủ rất quan trọng, hơn nữa Trần tiên sinh đi làm vất vả, càng phải chú ý nghỉ ngơi.
" Dì Thôi nói rất quan tâm, lại quay đầu nhìn về phía Trần Hoài Tự: "Dùng cùng loại trong phòng Trăn Trăn có được không? Trăn Trăn nói mùi đó rất dễ ngủ. ”
Trần Hoài Tự đứng ở một bên, lễ phép nói: "Gì cũng được ạ, làm phiền dì rồi. ”
Ngôn Trăn hừ: "Nếu anh lạ giường không ngủ được, không được dựa vào hương thơm của tôi. ”
"Khá tốt.
" Trần Hoài Tự trả lời: "Tôi không yếu đuối như vậy, không cần xông hương cũng có thể ngủ được. ”
Cô lại bị nghẹn họng, không cam lòng trừng mắt nhìn anh một cái, quay đầu rời đi.
Ngôn Trăn trở về phòng tắm rửa, mặc váy ngủ xuống lầu rót nước uống.
Dì Thôi đang rửa trái cây trong phòng bếp, thấy Ngôn Trăn đến đưa cho cô trước: "Con cầm ăn trước đi, đợi lát nữa dì lại rửa một đĩa cho Trần tiên sinh. ”
Ngôn Trăn nhặt một quả nho lên, bóc ra ném vào miệng, mơ hồ nói: "Đối với anh ấy tốt như vậy làm gì, anh ấy cũng không phải là người tốt gì. ”
Dì Thôi nói: "Hôm nay người ta đặc biệt đưa con về, dù sao cũng nên cảm tạ một chút. ”
Ngôn Trăn không nói lời nào nữa. Động tác trên tay của Dì Thôi dần dần chậm lại, cố ý mà như vô tình nói: "Trăn Trăn, Trần tiên sinh rất tốt, con không cần luôn luôn giận dỗi với cậu ấy. ”
"Dì Thôi không hiểu đâu, con tiếp xúc với anh ấy nhiều hơn sẽ hiểu, anh ấy rất xấu tính, bình thường đều là giả ngoan lừa gạt mọi người đấy.
"
Dì Thôi lắc đầu, thở dài, bà làm sao có thể không rõ. Nhà họ Ngôn nằm ở giữa núi, cách nơi ở trung tâm thành phố của Trần Hoài Tự hơn một giờ đồng hồ. Có đôi khi tan tầm muộn, Ngôn Chiêu cũng lười trở về, dứt khoát trực tiếp ở gần công ty. Nhưng chỉ cần Ngôn Trăn mở miệng, vô luận muộn thế nào, Trần Hoài Tự cũng sẽ tự mình lái xe đưa cô về.
Nếu chỉ đơn thuần là đối xử tốt với em gái của bạn bè, vậy sự kiên nhẫn này nói như thế nào cũng là có chút quá mức.
Dì Thôi rửa sạch hoa quả, Ngôn Trăn cũng gần như ăn xong, bà liền bảo Ngôn Trăn mang lên lầu cho Trần Hoài Tự.
Ngôn Trăn không tình nguyện lắm, nhưng vẫn làm theo, đứng ở cửa phòng khách gõ cửa.
Cửa bị mở ra, Trần Hoài Tự tựa hồ là vừa tắm xong, tóc còn chưa hoàn toàn khô ráo, ngọn tóc rũ xuống che trán, ánh mắt lãnh đạm trước sau như một ngoài ý muốn thêm vài phần nhu hòa.
"Sao dì Thôi lại thích anh như vậy, thật sự là không hiểu.
" Ngôn Trăn lẩm bẩm, đem đĩa nhét vào trong ngực anh, "Hoa quả chuẩn bị cho anh nè. ”
Cô đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lúc Trần Hoài Tự tiếp nhận lại động tác của cô, lộ ra một nụ cười giảo hoạt: "Trần Hoài Tự, anh không phải là người tốt sao?
"Hôm nay anh vất vả đưa tôi trở về, còn bóc tôm cho tôi lâu như vậy, để cảm ơn anh, tôi giúp anh bóc nho nhé?"
Cô lấy lên một quả, lột vỏ, cố ý đến gần, thấy đáy mắt anh vẫn đen kịt như cũ không hề gợn sóng, biểu tình cũng không hề buông lỏng, lại tiếp tục thăm dò cực hạn của anh.
Vóc dáng anh cao, Ngôn Trăn muốn đối mặt với anh thì không thể không nhón chân. Cô ngại phiền phức, trực tiếp dùng tay kia ôm lấy cổ anh, kéo xuống, ép buộc anh khom lưng, ánh mắt bởi vậy đối diện.
Ngôn Trăn rất đẹp, nhất là đôi mắt đặc biệt xinh đẹp, con ngươi trong trẻo, dịu dàng trong suốt. Khi chuyên chú nhìn người, sóng mắt giống như mưa xuân tung tóe trên mặt hồ, khiến trong lòng người ta ngứa ngáy, hết lần này tới lần khác bản thân lại không hề tự giác.
Cô chậm rãi áp sát, thân thể cơ hồ sắp dán lên anh. Váy ngủ tơ lụa trên người làm cho đường cong thân thể uyển chuyển nhìn không sót chút gì, sau khi tắm xong hơi thở ngọt ngào mê người, từng chút từng chút chui vào trong hô hấp của hai người.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, cắn chữ mềm mại: "Sữa tắm của tôi có thơm không? ”
Anh không nói gì, chỉ nhìn cô với đôi mắt đen nhánh đó.
Ngôn Trăn có chút khó khăn.
Cô vốn chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn ghê tởm Trần Hoài Tự một chút, muốn nhìn gương mặt bình tĩnh trước sau như một của anh xuất hiện biểu tình ghét cay ghét đắng. Nhưng không nghĩ tới cô đã gần gũi tới như vậy, anh cư nhiên còn chưa đẩy cô ra, giống như muốn xem cô còn có thể biểu diễn ra cái gì, dẫn đến bây giờ người cưỡi hổ khó bước xuống ngược lại biến thành cô.
Hai người dường như rơi vào một trò chơi, ai dao động trước, người đó sẽ thua.
Trong bầu không khí gần như mập mờ, cô đưa nho đến bên miệng anh, dùng ngón tay cong lên nhẹ nhàng điểm môi anh: "Há miệng. ”
Hơi thở của cô rất nhẹ, trên mặt có ửng đỏ nhàn nhạt, vẻ mặt mang theo một tia khẩn trương không dễ phát hiện.
Trần Hoài Tự rũ mắt không tiếng động nhìn cô, hồi lâu, môi khẽ giật giật, tựa hồ sắp cắn tay cô. Ngôn Trăn mừng rỡ, lập tức chuyển hướng, nhét quả nho kia vào miệng mình, buông tay anh ra, đắc ý nhướng mày với anh.
Là cô thắng.
Dám ở trên xe trêu chọc cô như vậy, cô đã trả được thù.
Chỉ là, ánh mắt Trần Hoài Tự thoạt nhìn rất kỳ quái. Không giống như thẹn quá hóa giận, ngược lại giống như một cơn bão nào đó sắp tới.
Tiếng bước chân dì Thôi lên cầu thang lúc này truyền đến.
Ngôn Trăn thấy tốt liền thu, xoay người muốn chuồn mất. Không nghĩ tới một giây sau, cổ tay cô bị nắm chặt, ngay cả âm thanh còn chưa kịp phát ra, liền bất ngờ bị kéo vào phòng.
Cửa phòng nặng nề đóng lại, phát ra tiếng vang thật lớn, đĩa hoa quả bị đánh ngã xuống đất, tan tác rơi xuống hành lang, nước giàn giụa, hỗn độn một mảnh.