Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu

Trọng Sinh 70: Nữ Phụ Sau Khi Thức Tỉnh Chuyên Trị Cực Phẩm, Làm Giàu

Cập nhật: 31/12/2024
Trạng thái: Đang cập nhật
Lượt xem: 570
Đánh giá:                      
Ngôn Tình
Truyện Sủng
Hiện Đại
Điền Văn
Trọng Sinh
Nữ Cường
Xuyên Sách
     
     

Diêu Tiểu Lệ thu dọn xong bản thân cũng đi ra, cô ta oán hận nhìn Diêu Hữu Khê, ngồi ở trên băng ghế không nói một lời, trong lòng không biết đang nghẹn chủ ý xấu gì.

Diêu Hữu Khê nhận thấy ánh mắt của cô ta, trong lòng cười lạnh, Diêu Tiểu Lệ, đời này tôi sẽ để cô trải qua trong thống khổ tuyệt vọng.

Cả nhà ngồi quanh bàn gỗ, tâm trạng bà cụ Diêu hôm nay không tốt, không chia cơm, mọi người tự mình múc bát, im lặng ăn cơm, bầu không khí vô cùng xấu hổ.

Diêu Hữu Khê ăn hết hơn nửa số ngô trong bát, chỉ thấy cha Diêu và anh cả hút vài hơi, đồ ăn trong bát đã cạn đáy, cô đứng lên, đổ đầy bát cho bọn họ, lại nhét thêm một cái bánh bao chay.

Sau đó đem toàn bộ bột ngô còn lại quét vào trong bát của mình, một chút cũng không thừa, nhìn hai người cười một tiếng.

"Cha, anh hai người vất vả rồi, ăn nhiều một chút.

"

Cha Diêu liếc trộm bà cụ Diêu một cái, cầm bánh bao con gái cho cắm đầu ăn, Diêu Chí Phong càng nhai từng miếng từng miếng, gắp lên một đũa rau xanh, ăn rất ngon miệng.

Màn thầu này đều có định số, mỗi người bọn họ chỉ có một, bà cụ Diêu, Diêu Minh Hoa, Diêu Tiểu Lệ một người có thể được chia hai.

Cha Diêu và Diêu Chí Phong chưa bao giờ ăn no, mỗi lần bà cụ Diêu chia cơm, lượng của bọn họ ít nhất.

Người ở thời đại này trong bụng không có mỡ, công việc lại nặng, ăn bánh bao mỗi người đều có thể ăn bảy, tám cái, cộng thêm một bát đồ ăn, lượng cơm ăn lớn có thể ăn mười mấy cái, chút canh suông này của nhà họ Diêu căn bản ăn không đủ no.

Bà cụ Diêu không lên tiếng, khuôn mặt đanh lại, chiếc đũa trong tay không ngừng gõ bát đũa.

Bác cả Diêu sắc mặt rất khó coi, ánh mắt bất thiện.

"Diêu Hữu Khê, mày có ý gì, phân phát khẩu phần lương thực cho mọi người xong, chúng ta ăn cái gì!

" Trương Quế Hoa vỗ đũa trên bàn, tròng mắt đều sắp trợn lồi ra.

Bình thường cơm tối bà ta đều có thể kiếm thêm một bát bột ngô, hôm nay bị Diêu Hữu Khê làm cho loè xoè, bà ta sao có thể không tức giận?

"Nhà chúng tôi tiền bỏ ra nhiều nhất, công điểm cũng kiếm được nhiều nhất, vì sao không thể ăn, một số người ăn quen đồ ăn của người khác, liền thật coi là của mình, một ngày không cần mặt mũi.

"

Diêu Hữu Khê liếc xéo Trương Quế Hoa, mở miệng trào phúng.

Trương Quế Hoa thẹn quá hóa giận, đưa tay đoạt lấy bát cơm của Diêu Hữu Khê.

Diêu Hữu Khê nhanh tay lẹ mắt bưng chén qua, tay kia cầm lấy cái bàn, dùng sức nhấc lên, rầm rầm, chén bát đĩa trong nháy mắt vỡ vụn, nước canh vãi đầy đất.

"Nếu không muốn ăn, vậy cũng đừng ăn nữa.

" Nói xong, bưng chén nghênh ngang rời đi.

Ngay khi em gái lật bàn, anh cả Diêu nhanh chóng đoạt lấy chén và một mâm rau trước mặt, vừa ăn vừa đi về phía phòng bếp, trong lòng thầm than, may mắn mình động tác nhanh, bảo vệ được bát cơm.

Sắc mặt mọi người tức giận đến xanh mét, ngực bà cụ Diêu càng đau đến không thở nổi, phảng phất nhìn thấy ông bà đang vẫy tay với mình, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

"Mẹ...

.

" Mọi người luống cuống tay chân nâng bà cụ Diêu vào nhà.

Diêu Hữu Khê không biết trong nhà ầm ĩ đến lật trời, cô hốt hạt bí ngô sắp phơi khô trong sân, lộc cộc đi ra cửa.

Vừa đi ra không xa, thím Hà nhảy ra, tay phe phẩy quạt hương bồ, trong mắt lóe lên vẻ hóng hớt: "Hữu Khê à, nhà cháu sao thế, ầm ĩ quá trời.

"