Diêu Hữu Khê liếc nhìn thím Hà, không hổ là vua nhiều chuyện nhất trong thôn, tốc độ ăn dưa người khác thúc ngựa cũng đuổi không kịp, không biết ở góc tường nhà cô nghe bao lâu.
Trước kia bà cụ Diêu luôn dạy dỗ cô chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hiện tại cô càng muốn truyền, tốt nhất là cầm loa lớn, la đến mức mọi người đều biết.
Cô cầm hạt bí ngô đưa cho thím Hà, hai người ngồi ở dưới tảng đá đại thụ ở cửa thôn, cắn hạt bí.
Thím Hà là con dâu của bí thư chi bộ thôn, sinh hai nam một nữ, hai con trai đều làm việc ở công xã, con gái gả đến đại đội bên cạnh, điều kiện nhà bà ấy không tệ, mỗi ngày không cần làm việc, ở nhà chăm cháu trai, một ngày nhàn rỗi đến mức đi ăn dưa.
Diêu Hữu Khê ban đầu còn không chịu nói, không chịu nổi thím Hà lần nữa truy vấn, cô mới nói rõ ràng sự tình như đổ đậu trong ống trúc.
Thím Hà tử vừa nghe vừa thổn thức, chỉ hận mình hôm nay đi công xã, bỏ lỡ tin tức sốt dẻo này.
Trong lòng cũng âm thầm phỉ nhổ bà cụ Diêu và Diêu Tiểu Lệ, thật là biết tra tấn người khác.
Tán gẫu xong, thím Hà hài lòng rời đi.
Diêu Hữu Khê cũng rất hài lòng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tin tức của nhà họ Diêu, ngày mai mọi người đều sẽ biết.
Đêm nay cô ngủ rất ngon.
Ngày hôm sau tỉnh ngủ, Diêu Hữu Khê thoải mái duỗi lưng một cái, đây là giấc ngủ ngon nhất trong 18 năm qua của cô.
Ngày xưa trời chưa sáng đã phải dậy làm bữa sáng cho cả nhà, trải qua hôm qua nháo loạn, hôm nay không ai tới quấy rầy cô.
Trước đó cô tận tâm tận lực vì gia đình, đều là bởi vì coi trọng thân tình quá nặng, hiện tại cô không quan tâm, những người này rốt cuộc không làm gì được cô.
Cô rời giường đi dạo qua mỗi gian phòng một lần, một người cũng không có, chắc là đều đi ra ngoài.
Diêu Hữu Khê mỉm cười, vừa vặn thuận tiện cho cô hành động, cắm cửa sân, cô vừa gặm táo Xích Linh vừa vào phòng của bà cụ Diêu.
Lúc này, chuyện của nhà họ Diêu đã bị đồn khắp trong thôn, huyên náo xôn xao.
"Ai, nghe nói chưa, Diêu Tiểu Lệ trộm di vật của mẹ chị gái nhà mình để lại!
"
"Này, bà có nghe nói không, Diêu Tiểu Lệ trộm di vật của người chết!
"
"Bà có biết Diêu Tiểu Lệ đi vào trong mộ đào di vật của người chết hay không, chậc chậc, thiếu đạo đức nha!
"
"Tôi nói cho bà biết, con bé Lệ nhà họ Diêu thích đi vào trong mộ trộm xương người chết, trời ạ, thật là biến thái!
"
Diêu Tiểu Lệ không biết mình đã trở thành trung tâm đề tài trong thôn, mà lại càng truyền càng thái quá.
Sáng sớm hôm nay cô ta đã đến nhà bà ngoại tìm mẹ ruột Triệu Xuân Lục, bàn bạc xem nên đối phó Diêu Hữu Khê như thế nào.
Diêu Tiểu Lệ nức nở nghẹn ngào, thêm mắm thêm muối cáo trạng, Triệu Xuân Lục tức giận không thôi, vỗ bàn một cái.
"Nha đầu chết tiệt, bình thường giả bộ thành thật, bây giờ cuối cùng cũng lộ đuôi cáo ra rồi, Tiểu Lệ, con yên tâm, mẹ có cách trị cô ta, xả cơn giận này cho con!
"